Chiếc
tàu tôi đang đi ghé vào một ga nhỏ.
Lúc ấy
đã gần
sáng và trời vẫn
đầy
sao. Không khí lạnh cóng ùa vào toa
khi tàu dừng và mở
cửa
đón khách. Toa tôi có thêm hai người
nữa,
một
người
đàn ông và một cậu
bé…
Cậu
bé phải
mất
một
lúc mới
ngồi
được
vào chỗ
của
mình sau khi len qua nhiều hàng chân người
lớn.
Trong khi cha cậu bé lại
ngồi
cạnh
cửa
sổ,
giữa
những
người
trông ngái ngủ, khó tính và mệt
mỏi
sau một
đêm không được ngủ
đầy
giấc.
Khi tàu bắt đầu
vào đường
hầm,
cậu
bé trượt
khỏi
chỗ
và tôi cảm
thấy
tay cậu
chống
vào đầu
gối
tôi. Nghĩ rằng cậu
bé muốn
đứng
dậy,
tôi nâng đầu gối
lên một
chút. Cậu
bé rướn
người
lên, có lẽ muốn
nói gì đó với tôi. Tôi cúi xuống
để
nghe nhưng
bất
ngờ
thay, cậu
bé hôn vào má tôi một cái!
Lúc
đó tàu ra khỏi đường
hầm.
Rồi
cậu
bé ngồi
lại
vào chỗ
của
mình và ngắm cảnh
bên ngoài cửa sổ.
Trông cậu
rất
hạnh
phúc. Tôi thật sự
ngạc
nhiên. Sao cậu bé lại
hôn một
người
lớn
không hề
quen biết
trên tàu nhỉ? Tôi còn ngạc
nhiên hơn
nữa
khi cứ
thỉnh
thoảng,
cậu
bé lại
đứng
lên, hôn vào má những người
lớn
ngồi
cạnh
cậu,
từng
người
một.
Bối
rối,
chúng tôi nhìn về phía người
đàn ông. Cha cậu giải
thích:
– Cháu nó rất
hạnh phúc vì khoẻ
mạnh trở
lại và được
sống. Cháu đã ốm
nặng rất
lâu rồi!
Chuyến
tàu dừng
ở
ga cuối.
Người
đàn ông và cậu bé hoà mình vào đám hành khách. Tôi
vẫn
còn cảm
giác cái hôn của cậu
bé trên má, cái hôn làm tôi hạnh phúc và cả
băn khoăn nữa. Liệu
có bao nhiêu người trưởng
thành trao cho nhau những cái hôn để
chia sẻ
niềm
vui được
sống?
Cậu
bé đã không chỉ chia sẻ
với
tôi một
nụ
hôn ngọt
ngào mà còn cả những
băn khoăn muốn nhắn
gửi:
đừng
để
bản
thân mình “chết” trước
khi tim ngừng đập!
Thứ Hai Tuần I Mùa Chay Năm A
PHÚC ÂM: Mt 25, 31-46
“Những gì các ngươi làm cho một trong các anh em bé mọn nhất của Ta đây, là các ngươi đã
làm cho chính
Ta”. (Mt 25, 40)
Khi ấy, Chúa Giêsu phán
cùng các môn đệ rằng: "Khi Con Người đến trong vinh quang, có hết thảy mọi thiên thần hầu cận, Người sẽ ngự trên ngai uy linh của Người. Muôn dân sẽ được tập họp lại trước mặt Người, và Người sẽ phân chia họ ra, như mục tử tách chiên ra khỏi dê. Chiên thì Người cho đứng bên phải, còn dê ở bên trái. Bấy giờ Vua sẽ phán với những người bên hữu rằng: 'Hãy đến, hỡi những kẻ Cha Ta chúc phúc, hãy lãnh lấy phần gia nghiệp là Nước Trời đã chuẩn bị cho các ngươi từ khi tạo dựng vũ trụ. Vì xưa Ta đói, các ngươi đã cho ăn; Ta khát, các ngươi đã cho uống; Ta là khách lạ, các ngươi đã tiếp rước; Ta mình trần, các ngươi đã cho mặc; Ta đau yếu, các ngươi đã viếng thăm; Ta bị tù đày, các ngươi đã đến với Ta'. Khi ấy người lành đáp lại rằng: 'Lạy Chúa, có bao giờ chúng con thấy Chúa đói mà cho ăn, khát mà cho uống; có bao giờ chúng con thấy Chúa là lữ khách mà tiếp rước, mình trần mà cho mặc; có khi nào chúng
con thấy Chúa yếu đau hay bị tù đày mà chúng
con đến viếng Chúa đâu?' Vua
đáp lại: 'Quả thật, Ta bảo các ngươi: Những gì các ngươi đã làm cho một trong các anh em
bé mọn nhất của Ta đây, là các ngươi đã làm cho chính Ta'.
"Rồi Người cũng sẽ nói với những kẻ bên trái rằng: 'Hỡi phường bị chúc dữ, hãy lui khỏi mặt Ta mà vào lửa muôn đời đã đốt sẵn cho ma quỷ và kẻ theo chúng. Vì xưa Ta đói, các ngươi không cho ăn; Ta khát, các ngươi không cho uống; Ta là khách lạ, các ngươi chẳng tiếp rước; Ta mình trần, các ngươi không cho đồ mặc; Ta đau yếu và ở tù, các ngươi đâu có viếng thăm Ta!' Bấy giờ họ cũng đáp lại rằng: 'Lạy Chúa, có bao giờ chúng con đã thấy Chúa đói khát, khách lạ hay mình trần, yếu đau hay ở tù, mà chúng con chẳng giúp đỡ Chúa đâu?' Khi ấy Người đáp lại: 'Quả thật, Ta bảo cho các ngươi biết, những gì các ngươi đã không làm cho một trong các anh em
bé mọn nhất của Ta đây, là các ngươi đã không làm cho chính Ta'. Những kẻ ấy sẽ phải tống vào chốn cực hình muôn thuở, còn các người lành thì được vào cõi sống ngàn thu".
thanhlinh.net
Lạy
Chúa, xin cho chúng con biết yêu thương
và san sẻ
với
nhau những
điều
bình dị
nhất
trong cuộc
đời.
Amen.
0 comments:
Đăng nhận xét