Có
một
chàng trai bị bệnh
ung thư.
Chàng trai 19 tuổi,
nhưng
có thể
chết
bất
kỳ lúc nào vì căn bệnh quái ác này. Suốt
ngày, chàng trai phải nằm
trong nhà, được sự
chăm sóc cẩn thận
đến
nghiêm ngặt của
bố
mẹ.
Do đó, chàng trai luôn mong ước được
ra ngoài chơi, dù chỉ
một
lúc cũng được.
Sau
rất
nhiều
lần
năn nỉ,
bố
mẹ
cậu
cũng đồng
ý. Chàng trai đi dọc con phố
- con phố
nhà mình mà vô cùng mới mẻ
- từ
cửa
hàng này sang cửa hàng khác. Khi đi
qua một
cửa
hàng bán CD nhạc, chàng trai nhìn qua cửa
kính và thấy một
cô gái. Cô gái rất xinh đẹp
với
một
nụ
cười
hiền
lành - và chàng trai biết đó là "tình
yêu từ
ánh mắt
đầu
tiên".
Chàng
trai vào cửa hàng và lại
gần
cái bàn, nơi cô gái đang ngồi.
Cô
gái ngẩng
lên hỏi:
-
Tôi có thể giúp gì được
anh? - Cô gái mỉm cười
và đó quả
là nụ
cười
đẹp
nhất
mà chàng trai từng thấy.
-
Ơ...
- Chàng trai lúng túng - Tôi muốn mua một
CD...
Chàng
trai chỉ
bừa
một
cái CD trên giá rồi trả
tiền.
-
Anh có cần
tôi gói lại không - Cô gái hỏi,
và lại
mỉm
cười.
Khi
chàng trai gật đầu,
cô gái đem chiếc CD vào trong.
Khi
cô gái quay lại với
chiếc
CD đã được
gói cẩn
thận,
chàng trai tần ngần
cầm
lấy
và đi về.
Từ
hôm đó, ngày nào chàng trai cũng tới
cửa
hàng, mua một chiếc
CD và cô gái bán hàng lại gói cho anh. Những
chiếc
CD đó, chàng trai đều đem về
nhà và cất
ngay vào tủ. Anh rất
ngại,
không dám hỏi tên hay làm quen với
cô gái. Nhưng cuối
cùng, mẹ
anh cũng phát hiện ra việc
này và khuyên anh cứ nên làm quen với
cô gái xinh đẹp kia.
Ngày
hôm sau, lấy hết
can đảm,
chàng trai lại đến
cửa
hàng bán CD. Rồi khi cô gái đem chiếc
CD vào trong để gói, anh đã để
một
mảnh
giấy
ghi tên và số điện
thoại
của
mình lên bàn. Rồi anh cầm
chiếc
CD đã được
gói như
tất
cả
mọi
ngày - đem về.
Vài
ngày sau...
‘Reeeeng!...'
Mẹ
của
chàng trai nhấc điện
thoại:
-
Alô?
Đầu
dây bên kia là cô gái ở cửa
hàng bán CD. Cô xin gặp chàng trai nhưng
bà mẹ
oà lên khóc.
-
Cháu không biết sao? Nó đã mất
rồi...hôm
qua.
Im
lặng
một
lúc. Cô gái xin lỗi, chia buồn
rồi
đặt
máy.
Chiều
hôm ấy,
bà mẹ
vào phòng cậu con trai. Bà muốn
sắp
xếp
lại
quần
áo của
cậu
nên đã mở
cửa
tủ.
Bà sững
người
khi nhìn thây hàng chồng, hàng chồng
CD được
gói bọc
cẩn
thận
chưa
hề
được
mở
ra.
Bà
mẹ
rất
ngạc
nhiên nên cầm lên một
chiếc
mở
thử
ra.
Bên
trong hộp
giấy
bọc
là một
chiếc
CD cùng với một
mảnh
giấy
ghi "Chào anh, anh dễ
thương lắm
- Jacelyn".
Bà
mẹ
mở
thêm một
chiếc
CD nữa.
Lại
thêm một
mảnh
giấy
ghi: "Chào anh, anh khỏe
không? Mình làm bạn nhé? - Jacelyn".
Một
chiếc
CD nữa,
một
chiếc
nữa...
Trong mỗi
chiếc
là một
mảnh
giấy...
...
Trong mỗi cử chỉ đều có thể tiềm ẩn một món quà. Giá như chúng ta đừng ngần ngại mở những món quà mà cuộc sống đem lại…
(Sưu
tầm)
Thứ Sáu Tuần III Mùa Chay Năm
A
PHÚC ÂM: Mc 12,
28b-34
"Thiên Chúa của
ngươi là Thiên Chúa duy nhất,
và ngươi hãy kính mến
Người". (Mc 12, 29-30)
Khi ấy, có người trong nhóm Luật sĩ tiến đến Chúa Giêsu và hỏi Người rằng: "Trong các
giới răn, điều nào trọng nhất?"
Chúa Giêsu
đáp: "Giới răn trọng nhất chính là: 'Hỡi Israel, hãy nghe đây: Thiên Chúa, Chúa chúng ta, là Chúa duy
nhất, và ngươi hãy yêu mến Thiên Chúa ngươi hết lòng, hết linh hồn, hết trí khôn và hết sức ngươi'. Còn đây là giới răn thứ hai: 'Ngươi hãy yêu mến tha nhân như chính mình ngươi'. Không có giới răn nào trọng hơn hai giới răn đó". Luật sĩ thưa Ngài: "Thưa Thầy, đúng lắm! Thầy dạy phải lẽ khi nói Thiên Chúa
là Chúa duy nhất và ngoài Người, chẳng có Chúa nào khác nữa. Mến Chúa hết lòng, hết trí khôn, hết sức mình, và yêu tha nhân như chính mình thì hơn mọi lễ vật toàn thiêu và mọi lễ vật hy sinh". Thấy người ấy tỏ ý kiến khôn ngoan, Chúa
Giêsu bảo: "Ông không còn xa Nước Thiên Chúa bao nhiêu". Và không ai dám hỏi Người thêm điều gì nữa.
0 comments:
Đăng nhận xét