Chuyện kể về một
người
đàn ông có trách nhiệm canh giữ một
cái cầu
bắc
qua một
con sông nhỏ. Trên cầu có đường
rầy
cho xe lửa chạy qua. Cầu
có một
nhịp
có thể được
dựng
đứng
lên như cánh cửa
cho thuyền chạy ngang. Nhiệm
vụ
người
gác cầu
là: Mở
nhịp
cầu
cho thuyền đi qua, và nối
nhịp
cầu
cho xe lửa lưu thông. Ông đã chu toàn với tinh
thần trách nhiệm
trong nhiều năm. Một hôm,
ông dẫn đứa con
trai 10 tuổi đến khu
vực này. Cậu theo
cha đến đây để câu
cá. Bỗng cậu nhìn
thấy từ xa
khói của một chiếc xe lửa đang
tiến đến,
đang khi nhịp cầu còn
dựng đứng lên
cho một chiếc tàu
chạy qua. Người con liền
báo tin cho cha nhưng ông không nghe thấy. Kêu thêm mấy
lần
vẫn
không thấy cha trả lời,
cậu
bé bèn chạy đến bộ
phận
điều
khiển
khẩn
cấp,
mở nắp
hầm,
chui xuống để kéo cái cần
màu đỏ.
Cha cậu
từng
nói khi cấp bách, chỉ kéo cần
đỏ
này thì cầu sẽ tự động hạ xuống. Khi người cha nhận ra xe lửa đang đến gần, ông nhìn quanh và không thấy con mình câu cá nữa. Từ phòng điều khiển, ông kêu tên con, và hoảng hốt thấy đứa con
chui vào hầm máy và bỗng hụt tay té xuống giữa những
bánh xe và guồng máy dưới gầm
cầu.
Cuống
quít, ông định leo xuống để cứu
con mình, nhưng xe lửa
thì đang tiến đến quá gần. Ông
không có thì giờ để do dự, nếu hạ cầu xuống cho
xe lửa chạy thì
con ông sẽ chết; nếu cứ để cầu mở để cứu người con, thì hành khách trên xe lửa sẽ thiệt mạng. Đau xót nhưng cương quyết, người cha quyết định chạy đến bàn điều khiển, hạ cầu xuống cho
xe lửa băng qua an toàn. Đôi mắt ông hoa lên. Đầu óc quay cuồng như bị sét
đánh. Ông thấy những
hành khách cứ vô tư trò chuyện, một vài người vẫy
tay chào ông. Trong xe có đủ hạng
người
xấu
tốt,
họ đã được an toàn trong khi đứa con thơ ngây của ông phải chết !Những người trên đoàn xe hoàn toàn không hay biết thảm cảnh xảy ra dưới
gầm
cầu.
Họ vẫn
điềm
nhiên tiếp tục cuộc
hành trình, đâu có ai quan tâm đến lý do tại sao
người cha nầy vừa gào thét vừa chạy trên cầu như một
người
điên. Ông gào lên trong nước mắt
: “Các người có biết rằng
tôi đã hy sinh chính con tôi để cứu mạng các người chăng ?”
Chúa Nhật Tuần II Mùa Chay Năm A
PHÚC ÂM: Mt 17, 1-9
“Mặt Người chiếu sáng như mặt trời”.
Khi ấy, Chúa Giêsu đã gọi Phêrô, Giacôbê và Gioan là em ông
này, và Người đưa các ông tới chỗ riêng biệt trên núi cao. Người biến hình trước mặt các ông: mặt Người chiếu sáng như mặt trời, áo Người trở nên trắng như tuyết. Và đây Môsê và Êlia hiện ra, và đàm đạo với Người. Bấy giờ ông Phêrô lên tiếng, thưa Chúa Giêsu rằng: "Lạy Thầy, chúng con được ở đây thì tốt lắm. Nếu Thầy ưng, chúng con xin làm ba lều, một cho Thầy, một cho Môsê, và một cho Êlia". Lúc ông còn đang nói, thì có một đám mây sáng bao phủ các Ngài, và có tiếng từ trong đám mây phán rằng: "Đây là Con Ta yêu dấu rất đẹp lòng Ta, các ngươi hãy nghe lời Người". Nghe thấy vậy, các môn đệ ngã sấp xuống, và hết sức sợ hãi. Bấy giờ Chúa Giêsu đến gần, động đến các ông và bảo: "Các con hãy đứng dậy, đừng sợ". Ngước mắt lên, các ông thấy chẳng còn ai, trừ ra một mình Chúa Giêsu. Và trong lúc từ trên núi đi xuống, Chúa Giêsu đã ra lệnh cho các ông rằng: "Các con không được nói với ai về việc đã thấy, cho tới khi Con Người từ cõi chết sống lại".
http://thanhlinh.net/node/58841
0 comments:
Đăng nhận xét