Ðức
hồng
Y Carlo Martini, nguyên viện trưởng
trường
Kinh Thánh tại Roma và hiện
là tổng
giám mục
Milano bên Italia, đã ghi lại trong quyển
chú giải
về
Phúc Âm Thánh Gioan, câu chuyện sau đây:
Vào
thế
kỷ
thứ
ba, trong Giáo hội có vấn
đề
các tu sĩ ào ạt rời
bỏ
cuộc
sống
tu trì... Ðể giải
thích cho hiện tượng
này, một
thầy
dòng nọ
đã đưa
ra hình ảnh
của
một
đàn chó đi săn thỏ. Một
chú chó trong đàn đã bất chợt
nhận
ra một
con thỏ.
Thế
là chú nhanh nhẩu rời
đàn chó và vừa chạy
theo con thỏ vừa
sủa
inh ỏi.
Không mấy
chốc,
mấy
chú chó khác cũng rời hàng ngũ để
chạy
theo. Và cứ thế
cả
đàn chó bỗng chạy
ùa theo. Tất cả
mọi
con chó đều chạy,
nhưng
kì thực
chỉ
có một
con chó là đã phát hiện ra con thỏ.
Sau
một
lúc săn đuổi, chú chó nào cũng mệt
lả,
cho nên từ từ
bỏ
cuộc,
bởi
vì đa số
đã không được nhìn thấy
con thỏ.
Chỉ
duy chú chó đầu tiên đã phạt
hiện
ra con thỏ là tiếp
tục
đeo đuổi
cuộc
săn bắt.
Vị
tu sĩ đã đưa ra kết
luận
như
sau: "Ðã
có rất
nhiều
tu sĩ đi theo Chúa, nhưng kỳ thực
chỉ
có một
hoặc
hai vị
là đã thực
sự
thấy
Chúa và hiểu được
họ
đang đeo đuổi điều
gì. Số
khác chạy
theo vì đám đông hoặc vì họ
nghĩ rằng
họ
đang làm được một
điều
tốt.
Nhưng
kỳ thực
họ
chưa
bao giờ
thấy
Chúa. Cho nên khi gặp khó khăn thử
thách, họ
bắt
đầu
chán nản
bỏ
cuộc".
…
Chúng ta không thể sống
đạo, giữ đạo vì người khác. Người Kitô có một đồng phục chung là Ðức Ái, nhưng cuộc sống của mỗi người không phải vì thế mà được đúc sẵn theo một khuôn mẫu, theo những công thức có sẵn, theo những lôi cuốn của đám đông.
Trong cuộc
hành trình Ðức Tin,
chúng ta cùng đồng
hành với người khác, nhưng mỗi người cần phải thấy rõ địa điểm mình đang đi tới. Có thấy rõ như thế, mỗi khi gặp mệt mỏi, chông gai thử thách, chúng ta mới có thể kiên vững tiếp tục tiến bước.
Trích
sách Lẽ
sống
Thứ Năm Tuần II Mùa Chay Năm A
PHÚC ÂM: Lc 16, 19-31
“Con đã được sự
lành, còn Ladarô gặp
toàn sự khốn khổ”.
(Lc 16, 25)
Khi ấy, Chúa Giêsu phán
cùng những người biệt phái rằng: "Có một nhà phú hộ kia vận toàn gấm vóc, lụa là, ngày ngày yến tiệc linh đình. Lại có một người hành khất tên là Ladarô, nằm bên cổng nhà ông đó, mình đầy ghẻ chốc, ước được những mụn bánh từ bàn ăn rớt xuống để ăn cho đỡ đói, nhưng không ai thèm cho. Những con chó đến liếm ghẻ chốc của người ấy. Nhưng xảy ra là người hành khất đó chết và được các thiên thần đem lên nơi lòng Abraham. Còn nhà phú hộ kia cũng chết và được đem chôn. Trong hoả ngục, phải chịu cực hình, nhà phú hộ ngước mắt lên thì thấy đằng xa có Abraham và Ladarô trong lòng Ngài, liền cất tiếng kêu la rằng:
"Lạy Cha Abraham, xin
thương xót tôi và sai Ladarô nhúng đầu ngón tay vào nước để làm mát lưỡi tôi, vì tôi phải quằn quại trong ngọn lửa này. Abraham nói
lại: "Hỡi con, suốt đời con, con được toàn sự lành, còn Ladarô gặp toàn sự khốn khổ. Vậy bây giờ Ladarô được an ủi ở chốn này, còn con thì
chịu khốn khổ. Vả chăng, giữa các ngươi và chúng tôi đây đã có sẵn một vực thẳm, khiến những kẻ muốn tự đây qua đó, không
thể qua được, cũng như không thể từ đó qua đây được".
Người đó lại nói: "Đã vậy, tôi nài xin cha sai
Ladarô đến nhà cha tôi, vì tôi còn năm người anh em nữa, để ông bảo họ, kẻo họ cũng phải sa vào chốn cực hình này". Abraham đáp rằng: "Chúng đã có Môsê và các tiên tri, chúng hãy nghe các
Ngài". Người đó thưa: "Không đâu, lạy Cha Abraham! Nhưng nếu có ai trong kẻ chết về với họ, thì ắt họ sẽ hối cải". Nhưng Abraham bảo người ấy: "Nếu chúng không chịu nghe Môsê và các tiên tri, thì cho dù kẻ chết sống lại đi nữa, chúng cũng chẳng chịu nghe đâu".
Lạy
Chúa, xin cho con biết con đường
của
con, xin chỉ cho con bước
đi trong khiêm nhường. Amen.
0 comments:
Đăng nhận xét