Một
vị
thiền
sư
đi ngao du thiên hạ,
khi đến
một
vùng núi nọ thì bị
ốm
nặng.
Ông được
một
bà goá là chủ quán trà cứu
và đưa
về
nhà chăm sóc. Mặc dù không biết
tung tích vị thiền
sư,
quán nghèo thưa
thớt
khách, không có tiền nhưng
người
phụ
nữ
vẫn
tận
tình chăm sóc và cứu chữa
cho ông.
Hơn
3 tháng ròng vị
thiền
sư
mới
bình phục.
Cảm
động
ân tình của bà chủ
quán, vị
thiền
sư
trước
khi rời
đi dành một tuần
liền
để
đào một
cái giếng
cạnh
quán cho bà goá tiện dùng nước,
không phải
ra tận
suối
gánh nữa.
Không
ngờ,
từ
khi dùng nước giếng
mà vị
thiền
sư
đã đào để
pha trà bán, trà của bà goá có mùi thơm
thật
đặc
biệt
và vị
của
trà cũng rất ngon. Ai uống
một
lần
cũng phải
quay lại.
Tiếng
lành đồn
xa, quán trà của bà goá khách đến
đông nườm
nượp.
Người
đàn bà goá trở nên giàu có từ
đó.
Ít
lâu sau, vị thiền
sư
có dịp
ghé qua quán để thăm lại
ân nhân của mình, thấy
cơ
ngơi
khang trang, vị thiền
sư
rất
mừng
cho bà goá. Khi hỏi về
giếng
nước,
bà goá than phiền với
thiền
sư:
“Giếng
nước
này tốt
lắm,
có điều
nước
cạn
liên tục,
vài ngày mới lại
đầy
nên tôi chẳng bao giờ
đủ
để
bán cho khách”. Vị thiền
sư
nghe xong lắc đầu,
nói: “Không tốn kém gì cả,
từ
nguồn
nước
trời
cho rồi
kiếm
ra nhiều
tiền
mà bà vẫn
không thấy
hài lòng ư?” .
Ông
viết
lên tường
một
câu: “Trời
đất
bao la nhưng lòng tham của
con người
còn mênh mông hơn thế!”
rồi
lẳng
lặng
quay đi, không bao giờ quay trở
lại
quán nữa.
Giếng
nước
từ
ấy
cũng cạn
dần.
Con người ngày
hôm nay có nhiều cơn khát: khát tự do,
khát công bình, khát hòa bình, khát hạnh
phúc, v.v… Tất cả những nỗi khát đó hướng về một thứ khát khao sâu thẳm nhất, đó là khao khát Thiên Chúa
Chúa Nhật Tuần III Mùa Chay Năm
A
PHÚC ÂM: Ga 4, 5-42
(bài dài)
“Mạch
nước vọt
đến sự
sống đời
đời”. (Ga 4, 14)
Khi ấy, Chúa Giêsu tới một thành gọi là Sykar thuộc xứ Samaria, gần phần đất Giacóp đã cho con
là Giuse, ở đó có giếng của Giacóp. Chúa Giêsu đi đường mệt, nên ngồi nghỉ trên miệng giếng, lúc đó vào khoảng giờ thứ sáu.
Một người đàn bà xứ Samaria đến xách nước, Chúa Giêsu bảo: "Xin bà cho
tôi uống nước" (lúc ấy, các môn đệ đã vào thành mua
thức ăn). Người đàn bà Samaria thưa lại: "Sao thế! Ông là người Do-thái mà lại xin nước uống với tôi là người xứ Samaria?" (Vì
người Do-thái không
giao thiệp gì với người Sa-maria).
Chúa
Giêsu đáp: "Nếu bà nhận biết ơn của Thiên Chúa ban và ai là người đang nói với bà: 'Xin cho tôi uống nước', thì chắc bà sẽ xin Người, và Người sẽ cho bà nước hằng sống".
Người đàn bà nói:
"Thưa Ngài, Ngài không có gì để múc, mà giếng thì sâu, vậy Ngài lấy đâu ra nước? Phải chăng Ngài trọng hơn tổ phụ Giacóp chúng tôi, người đã cho chúng tôi giếng này và chính người đã uống nước giếng này cũng như các con cái và đoàn súc vật của người?"
Chúa
Giêsu trả lời: "Ai uống nước giếng này sẽ còn khát, nhưng ai uống nước Ta sẽ cho thì không bao giờ còn khát nữa, vì nước Ta cho ai thì nơi người ấy sẽ trở thành mạch nước vọt đến sự sống đời đời". Người đàn bà thưa: "Thưa Ngài, xin cho tôi nước đó để tôi chẳng còn khát và khỏi phải đến đây xách nước nữa". Chúa Giêsu bảo: "Bà hãy đi gọi chồng bà rồi trở lại đây". Người đàn bà đáp: "Tôi không có chồng". Chúa
Giêsu nói tiếp: "Bà nói 'tôi không có chồng' là phải, vì bà có năm đời chồng rồi, và người đàn ông đang chung sống với bà bây giờ không phải là chồng bà, bà đã nói đúng đó".
Người đàn bà nói:
"Thưa Ngài, tôi thấy rõ Ngài là một tiên tri. Cha ông chúng tôi đã thờ trên núi này, còn
các ông, các ông lại bảo: phải thờ ở Giêrusalem".
Chúa
Giêsu đáp: "Hỡi bà, hãy tin Ta, vì đã đến giờ người ta sẽ thờ phượng Chúa Cha, không phải ở trên núi này hay ở Giêrusalem. Các người thờ Đấng mà các người không biết, còn chúng tôi thờ Đấng chúng tôi biết, vì ơn cứu độ từ dân Do-thái mà đến. Nhưng đã đến giờ, và chính là lúc này, những kẻ tôn thờ đích thực, sẽ thờ Chúa Cha trong tinh thần và chân lý, đó chính là những người tôn thờ mà Chúa Cha muốn. Thiên Chúa là tinh thần, và những kẻ tôn thờ Người, phải tôn thờ trong tinh thần và trong chân lý".
Người đàn bà thưa: "Tôi biết Đấng Messia mà người ta gọi là Kitô sẽ đến, và khi đến, Người sẽ loan báo cho chúng tôi mọi sự". Chúa Giêsu bảo: "Đấng ấy chính là Ta, là người đang nói với bà đây".
Vừa lúc đó các môn đệ về tới. Các ông ngạc nhiên thấy Ngài nói truyện với một người đàn bà. Nhưng không ai dám hỏi: "Thầy hỏi bà ta điều gì, hoặc: tại sao Thầy nói truyện với người đó?" Bấy giờ người đàn bà để vò xuống, chạy về thành bảo mọi người rằng: "Mau hãy đến xem một ông đã nói với tôi tất cả những gì tôi đã làm.
Phải chăng ông đó là Đấng Kitô?" Dân
chúng tuôn nhau ra khỏi thành và đến cùng Ngài, trong khi các môn đệ giục Ngài mà rằng: "Xin mời Thầy ăn". Nhưng Ngài đáp: "Thầy có của ăn mà các con không biết". Môn đệ hỏi nhau: "Ai đã mang đến cho Thầy ăn rồi chăng?" Chúa Giêsu nói: "Của Thầy ăn là làm theo ý
Đấng đã sai Thầy và chu toàn công
việc Ngài. Các con chẳng nói: còn bốn tháng nữa mới đến mùa gặt đó ư? Nhưng Thầy bảo các con hãy đưa mắt mà nhìn xem đồng lúa chín vàng đã
đến lúc gặt. Người gặt lãnh công và thu
lúa thóc vào kho hằng sống, và như vậy kẻ gieo người gặt đều vui mừng. Đúng như câu tục ngữ: Kẻ này gieo, người kia gặt. Thầy sai các con đi gặt những gì các con không
vất vả làm ra; những kẻ khác đã khó nhọc, còn các con thừa hưởng kết quả công lao của họ".
Một số đông người Samaria ở thành đó đã tin Người vì lời người đàn bà làm chứng rằng: "Ông ấy đã nói với tôi mọi việc tôi đã làm".
Khi gặp Người, họ xin Người ở lại với họ. Và Người đã ở lại đó hai ngày, và
vì nghe chính lời Người giảng dạy, số những kẻ tin ở Người thêm đông hẳn, họ bảo người đàn bà: "Giờ đây, không phải vì những lời chị kể mà chúng tôi tin, nhưng chính chúng tôi đã được nghe lời Người và chúng tôi biết Người thật là Đấng Cứu Thế".
Lạy Chúa, xin đừng để con xa rời Chúa, bởi ngoài Ngài ra, không ai bao dung con cả.
0 comments:
Đăng nhận xét