Mỗi
năm có đến
hàng trăm con cá voi bơi vào bờ
biển
và bị
mắc
cạn.
Nếu
được
kéo ra biển, chúng lại
tự
ý bơi
trở
vào bờ
nữa
mà không ai hay biết lý do tại
sao... Hiện tượng
này đã xảy
ra từ
nhiều
thế
kỷ
và bao nhiêu giả thuyết
đã được
đưa
ra.
Mới
đây, trong tạp chí New Scientist, một
nữ
bác sĩ thuộc trường
đại
học
Cambridge bên Anh Quốc đã nghiên cứu
trên 3,000 hồ sơ
ở
bảo
tàng viện
Anh Quốc
và đưa
ra kết
luận
rằng:
tất
cả
các giống
vật
sống
ở
đại
dương
như
cá heo, cá voi đều
tự
ý làm cho mình mắc cạn
trên khắp
thế
giới.
Có thể
nói đây là một loại
tự
sát của
thú vật.
Nữ
bác sĩ nói trên cho rằng cá voi bơi
vào bờ
vì chúng đã sử dụng
địa
từ
trường
của
trái đất
như
một
thứ
bản
đồ.
Bà giải
thích rằng
cá voi không sử dụng
sự
chỉ
hướng
rộng
rãi trên mặt đất
như
ta sử
dụng
đại
bàn, nhưng
chúng chỉ
dùng những
sự
khác biệt
tương
đối
nhỏ
trong từng
vùng hoàn toàn địa phương.
Chúng bơi vào bờ
vì không phải chúng đi tìm bờ
biển hay muốn
tự sát, nhưng
cũng
giống như
người đọc
sai hải đồ,
nhắm hướng
này nhưng lại
ra hướng khác.
Những
chú cá voi mắc cạn
hằng
năm trong bờ chắc
chắn
không phải
là những
con thú đã quyết chí đi tìm cái chết.
Bản
năng sinh tồn, ước
muốn
sinh tồn
có nơi
con người
cũng như
súc vật.
Chúng đi tìm sự sống
nhưng
đã lạc
hướng.
Cũng thế,
không có người nào tự
tử vì chính cái chết
cả. Quả
cái chết ấy, người
ta vẫn còn ước
muốn được
giải thoát. Do đó, tìm giải
thoát cũng là ước muốn
được sống.
Tất
cả
chúng ta ai cũng khao khát sự sống.
Thế
nhưng,
lắm
khi chúng ta lầm đường
lạc
lối.
Cũng
như
người
thủy
thủ
đọc
sai hải
bàn, cũng như người
phi công đọc sai bản
đồ,
chúng ta đọc sai những
bản
chỉ
dẫn
đi tìm sự sống
của
chúng ta. Những
ảo
ảnh
và phù phiếm của
cuộc
sống
lôi kéo chúng ta đến những
bóng mờ
của
chết
chóc mà chúng ta không hay biết. Khi chợt
tỉnh,
thấy
mình mắc
cạn
như
những
chú cá voi thì đã quá muộn.
Chúa Giêsu chính là Ðường Ði của chúng ta. Chỉ có Ngài mới dẫn đưa chúng ta đến Sự Sống đích thực.
Thứ Hai Tuần VII Thường Niên Năm lẻ
PHÚC ÂM: Mc 9, 13-28
(Hl 14-29)
Khi ấy, Chúa Giêsu (từ trên núi xuống) và đến cùng các môn đệ, Người thấy một đám đông vây
quanh các ông và những luật sĩ đang tranh luận với các ông.
Vừa thấy Người, tất cả đám đông kinh ngạc, họ sợ hãi và chạy đến chào Người. Và Người hỏi họ rằng: "Các ngươi tranh luận gì với nhau đó?" Một người trong đám đông trả lời rằng: "Lạy Thầy, tôi đem đến cùng Thầy đứa con trai tôi đang
bị quỷ câm ám. Quỷ đột nhập vào nó bất kỳ ở đâu thì vật nó ngã xuống đất và nó xùi bọt mép, nghiến răng, cứng đờ ra. Tôi đã xin các
môn đệ Thầy trừ quỷ, nhưng họ bất lực". Người đáp lại: "Hỡi thế hệ cứng lòng tin, Ta còn
ở giữa các ngươi đến bao giờ? Ta phải chịu đựng các ngươi đến bao giờ nữa? Đem nó lại đây cho Ta". Và người ta đem nó đến.
Vừa thấy Chúa Giêsu, quỷ liền dằn vặt đứa bé dữ dội, đứa bé ngã ra, xùi bọt mép, lăn lộn trên đất. Chúa Giêsu hỏi cha nó rằng: "Nó bị như thế từ bao giờ?" Ông ta đáp:
"Thưa từ lúc bé! Quỷ thường xô nó vào lửa, vào nước để giết nó. Nhưng nếu Thầy có thể làm được gì thì xin Thầy thương giúp chúng tôi". Chúa Giêsu nói với ông: "Sao lại nói: Nếu Thầy có thể? Với kẻ nào tin, thì mọi sự đều có thể được". Tức thì cha đứa bé khóc lóc kêu lên: "Thưa Thầy tôi tin, xin Thầy trợ giúp lòng tin yếu kém của tôi". Chúa Giêsu thấy đám đông tuôn đến, Người nạt thần ô uế rằng: "Hỡi thần câm điếc, Ta truyền cho mi: hãy xuất ra khỏi nó và không được nhập vào nó nữa". Sau khi kêu thét và dằn vật đứa trẻ dữ dội, quỷ xuất khỏi nó và đứa trẻ ra như chết, khiến đám đông nói: "Nó chết rồi". Nhưng Chúa Giêsu cầm tay nó nâng dậy và nó đứng lên. Khi Chúa vào trong nhà, các môn đệ hỏi riêng Người: "Tại sao chúng con lại không thể trừ được nó?" Người đáp: "Loại đó không thể trừ được, nếu không cầu nguyện và ăn chay".
0 comments:
Đăng nhận xét