Một anh lính Mỹ được trả về từ chiến trường Việt Nam. Từ sân bay San Francisco, anh điện thoại về cho cha mẹ anh và báo tin rằng:
“Con đã về rồi,
con xin có một thỉnh cầu.
Con muốn dắt theo một người bạn đồng hành cùng về nhà
mình”.
“Dĩ nhiên là được!”, ba má anh đáp.
“Ba má rất vui mừng được gặp bạn con”.
Người con lại tiếp tục
“Nhưng có một việc con cần phải thưa trước cho ba má rõ, bạn con
đã bị thương từ chiến trường Việt Nam, bị mất đi một
cánh tay và một cái
chân, hiện tại bạn con
chẳng có
nơi để nương tựa, con muốn đem
bạn về cùng sinh hoạt
chung với gia
đình mình”.
“Con ơi, thật là
điều
đáng tiếc, có
thể
chúng ta giúp tìm một nơi cho nó được an
thân sinh sống”.
Cha anh lại nói tiếp:
“Con ạ, chắc con
chẳng biết là con đang nói gì phải không? Như bạn của con
là một người tàn phế, hẳn là chúng ta phải
mang một
gánh nặng
trách nhiệm lớn đó con. Chúng ta lại phải đối diện với những
khó khăn trong cuộc sống của
chính mình trong tương
lai, không thể vì
nó mà làm ảnh hưởng xấu đến cuộc sống của gia
đình mình. Ba đề nghị với con
là hãy về nhà
trước và
hãy quên người bạn đó đi, tự nó
nhứt định cũng sẽ tìm
được một nơi
dung thân mà con”.
Nói xong ông liền cúp điện thoại, từ đó hai ông bà không nhận được tin tức gì từ người con nữa. Vài ngày sau, hai ông bà nhận được điện thoại của cảnh sát San Francisco báo cho hay là, con trai ông
đã nhảy lầu tự sát. Thế là hai ông bà gấp rút bay qua San Francisco, nhờ cảnh sát đưa đi nhận diện di thể của con mình. Đúng rồi, chính là con mình đây, không sai, điều hết sức ngạc nhiên ở đây là con trai của mình, tại sao lại chỉ có một cánh tay, và cũng chỉ có một cái chân mà thôi.
Bài học:
Cha mẹ
trong câu chuyện này
cũng như
trong đại đa
số
chúng ta hầu hết đều giống nhau. Đối những người
đáng yêu, diện mạo xinh đẹp, hoặc giả là
nói năng duyên dáng và dí dỏm,
thì lại có
thể chấp nhận quá
dễ
dàng. Ngược lại thì chẳng dễ gì mà ưa thích hoặc chấp nhận những sự việc gây
bất tiện, hoặc chẳng vui vẻ gì.
Chúng ta thường là chấp nhận sự kiên trì, xa lánh những người không có được sự khỏe mạnh, tốt tướng hoặc thông minh như chúng ta. Tuy
nhiên cũng có một số người thì lại nhân từ hơn chúng ta rất nhiều. Họ không bao giờ oán than hay hối tiếc khi họ thương yêu chúng
ta, cho dù là chúng ta bị tàn phế ở mức độ nào đi chăng nữa, họ vẫn mở rộng vòng tay đón nhận chúng ta…
Bài Tin Mừng
hôm nay, Chúa không bắt
chúng ta phải chặt tay theo nghĩa đen mà Ngài nói, nhưng là hướng
chúng ta đến những điều tốt đẹp hơn, cho mình, cho người.
Thứ Năm Tuần VII Thường Niên Năm lẻ – Ngày 23/1 Thánh Pôlycarpô, GM, tử đạo
PHÚC ÂM: Mc 9, 40-49 (Hl 41-50)
“Thà con mất một tay mà được vào cõi sống, còn hơn đủ cả hai tay mà
phải vào hoả ngục".” (Mc 9,43)
Khi ấy, Chúa Giêsu phán cùng các môn đệ rằng: "Ai cho các con (uống) một ly nước vì lẽ các con thuộc về Đấng Kitô, thật Thầy bảo các con: kẻ đó sẽ không mất phần thưởng đâu. Nhưng nếu kẻ nào làm cớ vấp phạm cho một trong những kẻ bé mọn có lòng tin Thầy, thà buộc thớt cối xay vào cổ người ấy mà xô xuống biển thì hơn.
"Nếu tay con nên dịp tội cho con, hãy chặt tay đó đi: thà con mất một tay mà được vào cõi sống, còn hơn là có đủ hai tay mà phải vào hoả ngục, trong lửa không hề tắt. Và nếu chân con làm dịp tội cho con, hãy chặt chân đó đi: thà con mất một chân mà được vào cõi sống, còn hơn là có đủ hai chân mà phải ném xuống hoả ngục. Và nếu mắt con làm dịp tội cho con, hãy móc mắt đó đi, thà con còn một mắt mà vào nước Thiên Chúa, còn hơn là có đủ hai mắt mà phải ném xuống hoả ngục, nơi mà dòi bọ rúc rỉa nó không hề chết và lửa không hề tắt. Vì mọi người sẽ bị ướp bằng lửa. "Muối là vật tốt, nhưng nếu muối ra lạt, các con lấy gì mà ướp nó cho mặn lại được? Các con hãy có muối ở trong mình và sống hoà thuận với nhau".
Lạy Chúa, xin cho con biết noi theo gương Chúa, sống thuận hòa với tha nhân. Amen.
0 comments:
Đăng nhận xét