Có
lẽ
chúng ta đã có dịp đọc
bài thơ
sau đây của
đại
thi hào Tagore: "Có một người
hành khất
ngồi
bên vệ
đường.
Hôm đó, Ðức Vua sẽ
ngự
giá đi qua ngôi làng. Người hành khất
cố
gắng
lê lết
đến
trước
cổng
làng, lòng nhủ thầm:
"Ðây là dịp may duy nhất
đời
tôi". Từ đằng
xa, khi vừa thấy
xa giá xuất hiện,
anh đã cố
gắng
đưa
tay lên vẫy
chào. Có ngờ đâu, trước
sự
sửng
sốt
của
mọi
người,
khi xa giá vừa đến
trước
cổng
làng, Ðức
Vua đã cho dừng xe lại
và chính ông là người đưa
tay ra để
xin hành khất bố
thí.
Người
hành khất
bèn đưa
tay vào trong chiếc
bị
cũ kỹ
nhơ
bẩn
của
mình để
kéo ra một
hạt
thóc. Anh trịnh trọng
đặt
hạt
thóc vào trong tay Ðức Vua. Ðức
Vua tiếp
nhận
món quà từ tay người
hành khất
và biến
đi giữa
cát bụi
mịt
mù.
Chiều
đến,
khi về
tới
nhà, người
hành khất
mới
mở
chiếc
bị
của
mình ra. Lạ lùng thay, giữa
muôn hạt
thóc, anh nhận ra một
hạt
vàng óng ánh. Lúc bấy giờ,
người
hành khất
mới
khóc nức
nở
hối
tiếc:
"Phải
chi ta đã cho Ðức Vua tất
cả
những
gì ta có..."
Thiên Chúa đối
xử với chúng ta cũng giống
như vị Vua đối
xử với người
hành khất.
Ngài muốn
trao ban cho chúng ta tất cả
kho báu trên Thiên Ðàng. Qua người
con một của
Ngài là Ðức Giêsu Kitô, Thiên Chúa muốn
trao ban cho chúng ta chính Sự Sống của
Ngài. Qua Sự
Sống
chúng ta đã lãnh nhận, qua sự
hiện
diện
của
những
người
anh em chúng ta, qua ngay cả những
thất
bại
và tội
lỗi
của
chúng ta, Thiên Chúa vẫn luôn nhắc
đến
với
từng
người
chúng ta như một
người
hành khất.
Chúng
ta tưởng
chúng ta đang chìa tay van xin trước.
Kỳ thực,
chính Ngài mới là kẻ
không ngừng đưa
tay ra để
xin chúng ta mở rộng
đôi tay và quả tim của
chúng ta. Tạo
dựng
chúng ta theo hình ảnh của
Ngài, nghĩa là như những
con người
có tự
do, Thiên Chúa vẫn tiếp
tục
tôn trọng
chúng ta. Ngài muốn trao ban tất
cả
cho chúng ta vì yêu thương. Nhưng
cũng chính vì yêu thương,
cho nên Ngài không làm cách nào khác hơn
là van lơn,
kêu mời
chúng ta. Ngài chờ đợi
nơi
chúng ta một
cái gật
đầu,
một
hạt
thóc nhỏ
rút từ
trong chiếc bị
khốn
cùng của
chúng ta. Một nghĩa cử
nhỏ
mọn
làm cho người anh em, một
chút tin yêu hy vọng giữa
bao nhiêu thử thách khó khăn của
cuộc
sống,
một
chút khiêm tốn và sám hối
sau những
lần
vấp
nga: đó là những hạt
thóc bé nhỏ mà chúng ta có thể
trao tặng
cho Chúa để từ
đó lãnh nhận trở
lại
tất
cả
kho tàng Yêu Thương của
Ngài.
Thứ Ba Tuần VI Thường Niên Năm lẻ - Ngày 14/2 Thánh
Cyrillô và Thánh Methôđiô giám mục. Lễ nhớ.
PHÚC ÂM: Mc 8, 14-21
Khi ấy, các môn đệ quên mang bánh và
chỉ còn một chiếc bánh trong thuyền. Và Chúa Giêsu dặn bảo các ông rằng: "Các con
hãy coi chừng và giữ mình cho khỏi men biệt phái và men Hêrôđê". Các môn đệ nghĩ ngợi và nói với nhau rằng: "Tại mình không có
bánh". Chúa Giêsu biết ý liền bảo rằng: "Sao các con lại nghĩ tại các con không có bánh? Các con chưa hiểu, chưa biết ư? Sao các con tối dạ như thế, có mắt mà không xem, có tai mà không nghe? Khi Thầy bẻ năm chiếc bánh cho năm ngàn
người ăn, các con đã
thu được bao nhiêu thúng đầy miếng bánh dư, các con không nhớ sao?" Các ông
thưa: "Mười hai thúng".
- "Và khi Thầy bẻ bảy chiếc bánh cho bốn ngàn người ăn, các con đã thu được bao nhiêu thúng đầy miếng bánh dư?" Họ thưa: "Bảy thúng". Bấy giờ Người bảo các ông: "Vậy mà các con vẫn chưa hiểu sao?"
Lạy
Chúa, Chúa đã yêu thương cách đặc
biệt
đối
với
con. Xin Ngài cũng không ngừng ban phát mọi
ơn
lành cho con như
vậy.
Amen.
0 comments:
Đăng nhận xét