Thứ Hai, 21 tháng 3, 2016

TỰ DO – CHUYỆN CỔ TÍCH SƯ TỬ

Cách đây đã lâu, có mt by sư t trong s thú. Chúng đến t Châu M và đã được dùng đ tiêu khin. Cuc sng trong chung đã làm chúng bun bc và điên cung, và ch trong nhng gic mơ sau khi b mt mi, chúng mi có th thy được quê nhà tht lc ca chúng. Thi gian trôi qua t t, và ri vài con sư t đã chết trong đau bun, nhng con s t khác sng sót dn dn tr nên quen thuc vi cuc sng trong chung. Quê nhà đã bt đu tr thành mt hình nh m nht trong kí c ca chúng, mt vài con đã mt luôn mãnh kí c này. Nhng con sư t không còn kháng c và chng đi, s thú bán chúng cho đoàn xiếc, nơi người ta dùng roi, dùi cui đin đ thun hóa chúng. Các con sư t c gi nhng giá tr cui cùng ca mình bng cách đánh tr mt cách mãnh lit bi vì chúng vn nh rng chúng đã tng là vua ca tt c loi vua Châu M. Người s thú b chúng vào chung và không cho ăn ung. Khi chúng tr nên yếu đi, nhng người hun luyn m ca và b mt miếng tht vào trong mt cái chung khác. Con sư t đói khát đã đi vào cái chung khác vi thân th yếu đui ca nó và nhanh chóng ăn hết miếng tht. Ri người hun luyn cho sư t mt miếng tht khác và lp li như vy 3 ln. Con sư t ăn hết tt c tht và nhìn người hun luyn vi đôi mt đy s biết ơn. T đó, sư t tr nên vâng li trên sân khu làm theo nhng mnh lnh ca người hun luyn và không bao gi phi chu kh vì đói khát. Tuy nhiên, nhng con sư t khác không nhn s d d ca thc ăn đã được mang sang mt phòng khác. Người hun luyn đã đưa chúng tr li s thú, nhưng sư t đã quá yếu vì thế người hun luyn đã giết sư t và chôn chúng mt cách bí mt bi vì anh ta đã không mun hành vi tàn bo ca mình b phơi bày trước công chúng.
Sư t rp xiếc dn dn tr nên già đi và sư t con được sinh ra. Sư t già đã không k cho sư t con v cánh đng hoang, nhưng thay vì, nếu không có s hun luyn, chúng s không có mt cuc sng qua nhng ngày mà thế gii bên ngoài là mt nơi điên cung và ch trong chung là nơi an toàn. Người hun luyn tiếp tc hun luyn sư t con mà đã sng t trong chung t thu nh và biết nghe li. Cu ta nh tng câu mà sư t già đã bo cu. Mt ngày, nhng hành đng tàn bo ca người hun luyn được khám phá và phơi bày ra công chúng. Chính ph đã b hn ta vào tù 6 tháng và bng hành ngh ca hn ta đã b treo. Sư t nh đã có cơ hi tr v thiên nhiên. Sư t già đã chết đi và sư t con đến cánh đng Châu M, cm thy bơ vơ và s hãi. Cu ta cm thy nguy him rình rp khp nơi. Mc dù nhng con sư t khác ngc nhiên bi s xut hin ca cu, h đi đãi cu theo quy cách nguyên thy. Lúc đu, sư t con đã c tránh né mi người, cu còn mun tìm thy cái gì mà ging như cái lng đ trong đó. Cu không biết phi nên làm cái gì và lúc nào cũng ch đi mnh lnh.
Cui cùng, mt ngày, mt con sư t khôn ngoan trên cánh đng biết được s vic mà sư t con đã trãi qua và hy vng giúp đ cu ta tr nên quen thuc đ sng trên cánh đng. Sư t khôn ngoan đã biết rng đã có mt cái gng cùm vô hình trên chân ca sư t con mà đã làm anh ta quen vi cm giác tù và b điu khin. Sư t khôn ngoan mun sư t con có th chy nhy t do và vui chơi trên cánh đng như nhng con sư t cùng tui, nhưng sư t con luôn luôn nhìn thy sư t khôn ngoan vi ánh mt đy lo s. Sư t con đã không tin bt kì ai bên ngoài rp xiếc. Thi gian dn trôi qua. Nhìn thy nhưng sư t con vui chơi trên cánh đng, sư t cm thy mt cm giác kì l mà anh ta chưa tng có trước đây.
Ông ta không biết đó là cái gì, nhưng anh ta biết rng anh ta mun vy. Vì thế, anh ta đã th đi theo đng sau nhng con sư t khác. Dn dn, anh ta tr nên quen thuc vi mt con sư t con khác mà t đó đã biết được nguyên nhân đng sau nhng “hành vi kì l” ca sư t con qua nhng gì anh ta đã tri qua. Vì thế, anh ta đã bo sư t con rng rp xiếc là mt nơi mà người ta s dng thú vt đ làm thú tiêu khin cho h và đó là mt cái tù như đa ngc nơi sư t ch là mt công c đ tiêu khin mà chúng không có s t do và phm giá. Nghe được điu này, sư t con có chút gin d bi vì đó là nơi mà anh ta đã sinh ra, ln lên, và được cho ăn và . Nó tt hơn cánh đng hoang - nơi không có các ngun cung cp và không có ch được che chn gió mưa.
Sư t con mà ln lên cánh đng hoang đã hi: “Vy bn có biết s thú v ca vic săn mi? Bn có biết s dng móng vut và tiếng gm ca sư t? Bn có biết rng bt c nơi đâu trên cánh đng đu là nhà? Bn có biết loài linh dương, nhng con nga hoang và nhng con hươu cao c? Bn có biết rng bn là mt con sư t?
(He Tong dịch)

Th Ba Tun Thánh
Li Chúa: Ga 13,21-33.36-38
21 Khi y, (Chúa Giêsu đang ngi ăn vi các môn đ), tâm hn Người b xao xuyến, nên Người tuyên b: "Tht, Thy nói tht cho các con biết, mt người trong các con s np Thy". 22 Các môn đ nhìn nhau phân vân không biết Người nói v ai. 23 Có mt môn đ được Chúa Giêsu yêu quý, đang bàn ăn gn lòng Chúa Giêsu. 24 Vy Phêrô làm hiu cho môn đ y và nói: "Hi xem Thy nói v ai đó". 25 Môn đ y nghiêng mình sát ngc Chúa Giêsu và hi Người: "Thưa Thy, ai vy?" 26 Chúa Giêsu tr li: "Thy chm miếng bánh trao cho ai là người đó". Và Người chm mt miếng bánh trao cho Giuđa, con Simon Iscariô. 27 Ăn miếng bánh ri, Satan nhp vào hn. Chúa Giêsu nói vi hn: "Con tính làm gì thì làm mau đi". 28 Nhưng nhng người đang ngi ăn không mt ai hiu được vì sao Người li nói vi hn như vy. 29 Có nhiu người tưởng ti Giuđa gi túi tin, nên Chúa Giêsu bo hn: Hãy mua nhng gì chúng ta cn dùng trong dp l, hoc Người bo hn b thí cho người nghèo. 30 Vy sau khi nhn miếng bánh đó, Giuđa lin đi ra. By gi là đêm ti. 31 Khi Giuđa đi ri, Chúa Giêsu phán: "Bây gi Con Người được vinh hin, và Thiên Chúa đã được vinh hin nơi Người. 32 Nếu Thiên Chúa được vinh hin nơi Người, thì Thiên Chúa li cho Người được vinh hin nơi chính Mình, và Thiên Chúa s cho Người được vinh hin! 33 Các con yêu quý, Thy ch còn vi các con mt ít na. Các con s tìm Thy, và như Thy đã nói vi người Do Thái: 'Nơi Ta đi, các ngươi không th đến được', nay Thy cũng nói vi các con như vy".
36 Simon Phêrô hi Người: "Thưa Thy, Thy đi đâu?" Chúa Giêsu tr li: "Nơi Thy đi, nay con chưa th theo ti đó được, nhưng sau này con s theo Thy".
37 Phêrô thưa li: "Ti sao con li không theo Thy ngay bây gi được! Con s liu mng sng con vì Thy". 38 Chúa Giêsu nói: "Con liu mng sng vì Thy ư? Tht, Thy nói tht cho con biết: trước khi gà gáy, con đã chi Thy ba ln".
http://tgpsaigon.net/suy-niem/20160321/34228

0 comments:

Đăng nhận xét

"Vì nhiệt tâm lo việc nhà Chúa mà tôi đây sẽ phải thiệt thân" (Ga 2,17)