Trong
một
bữa
tiệc,
Mark Twain ngồi đối
diện
với
một
người
phụ
nữ.
Theo lẽ
lịch
sự,
ông đã nói với người
này: “Cô thật là xinh đẹp!”.
Người
phụ
nữ
đó lại
không hề
cảm
kích, mà còn cao ngạo nói: “Rất
tiếc
là tôi không có cách nào để nói lời
khen tương
tự
như
thế
với
ông!”.
Mark
Twain rất
bình thản,
nói: “Không sao cả, cô có thể
giống
như
tôi vậy,
nói một
lời
nói dối
là được
rồi”.
Người
phụ
nữ
nghe xong, xấu hổ
quá, phải
cúi gầm
mặt
xuống
mà không nói được lời
nào.
Tảng
đá mà bạn ném ra, người
bị nó làm cho vấp
té sẽ luôn luôn là chính bản
thân bạn; bạn
nói lời cay nghiệt,
sau cùng cũng sẽ tự mình rước
lấy nhục
nhã mà thôi.
Thứ Sáu Tuần IV Mùa Chay
Lời Chúa: Ga 7,1-2.10.25-30
1 Khi ấy, Chúa Giêsu đi lại trong xứ Galilêa; Người không muốn đi lại trong xứ Giuđêa, vì người Do Thái đang tìm giết Người. 2 Lúc đó gần đến lễ Trại của người Do Thái. 10 Nhưng khi anh em của Người lên dự lễ rồi, thì Người cũng đi, nhưng không đi cách công khai, mà lại đi cách kín đáo.
25 Có một số người ở Giêrusalem nói: "Đây không phải là người họ đang tìm giết sao? 26 Kìa ông ta đang nói công khai
mà không ai nói gì cả. Phải chăng các nhà chức trách đã nhận ra ông ta là Đấng Kitô? 27 Tuy nhiên, ông này thì chúng
ta biết rõ đã xuất thân từ đâu. Còn khi Đấng Kitô tới, thì chẳng có ai biết Người bởi đâu".
28 Vậy lúc bấy giờ Chúa Giêsu đang giảng dạy trong đền thờ, Người lớn tiếng nói rằng: "Phải, các ngươi biết Ta, và biết Ta xuất thân từ đâu; Ta không tự Ta mà đến, nhưng thực ra, có Đấng đã sai Ta mà các ngươi không biết Ngài. 29 Riêng Ta, Ta biết Ngài, vì Ta bởi Ngài, và chính Ngài đã sai Ta". 30 Bởi thế họ tìm cách bắt Chúa Giêsu, nhưng không ai đụng tới Người, vì chưa tới giờ Người.
0 comments:
Đăng nhận xét