Một
lỗi
lầm
nhỏ
được
tha thứ
đã trở thành kỷ niệm đẹp trong đời người. Đây dường như cũng là
bài học cuộc sống quý giá
mà mỗi cá nhân
cần
học.
43 năm là
thời
gian quá dài để có
thể
nhớ
tên của một người mà ta chỉ tình
cờ
gặp
gỡ.
Song, tôi không bao giờ quên
tên một bà lão
khách hàng hồi tôi
đi giao báo ở Marinette, Wisconsin (Mỹ),
khi ấy
tôi mới 12 tuổi. Vâng, dường như chỉ mới hôm qua bà
đã dạy tôi bài
học
về
sự
tha thứ
mà tôi muốn một ngày
nào đó sẽ kể lại.
Vào một
buổi
chiều
thứ
bảy
vô công rồi nghề, tôi và
một
đứa
bạn
ngồi
ở
góc rất kín đáo
trong vườn
nhà bà lão
và ném đá
lên mái nhà
của
bà. Mục tiêu của trò
chơi
là quan sát những hòn
đá lăn thành
chùm xuống
mái nhà rồi bắn xuống vườn như những ngôi sao chổi từ trên
trời
rơi
xuống.
Tôi tìm thấy một viên
đá nhẵn thín và
lia nó đi. Vì
quá trơn nên hòn
đá tuột khỏi tay tôi và
bay thẳng
về
hướng
cửa
sổ
phía sau nhà bà lão.
Cửa
kính vỡ vụn. Chúng tôi
chạy
trốn
khỏi
vườn
nhà bà nhanh hơn bất cứ ngôi
sao chổi
nào chúng tôi
đã tạo ra từ mái nhà
bà trong buổi
chiều
hôm đó.
Tối
đầu
tiên, nỗi sợ hãi bị bắt đã
lấn
át cả sự lo lắng cho bà lão với cái
cửa
sổ
bị
vỡ.
Song, vài ngày sau đó,
khi chắc
chắn
rằng
mình không bị phát
hiện,
tôi bắt đầu thấy hối hận. Bà vẫn đón
tôi bằng nụ cười thường lệ mỗi khi tôi giao báo,
nhưng
tôi không còn
cảm
thấy
tự
nhiên mỗi khi gặp bà nữa.
Tôi quyết
tâm tiết kiệm tiền giao báo và trong vòng
ba tuần
tôi đã có
7 USD, theo ước tính
đủ
để
trả
cho việc
chữa
cái cửa. Tôi bỏ tiền vào
một
phong bì kèm theo một lá
thư,
trong đó nói rằng tôi
rất
ân hận vì đã
làm vỡ cửa sổ nhà bà
và mong là với số tiền này
bà có thể thay cửa mới.
Đợi
đến
khi trời
tối
tôi lẻn đến nhà bà
và luồn chiếc phong bì qua khe cửa.
Tôi thấy vô cùng
nhẹ
nhõm và nóng
lòng chờ đợi đến khi tôi lại có
thế
nhìn thẳng vào mắt bà.
Hôm sau,
khi đưa
báo tôi đáp
trả
lại
nụ
cười
ấm
áp của bà. Bà
cảm
ơn
tôi và bảo: "Bà
cho cháu cái này.
Đó là một gói
bánh quy. Tôi cảm ơn bà, tiếp tục lên
đường
và lấy bánh ra ăn.
Sau vài chiếc bánh, tôi
sờ
thấy
một
chiếc
phong bì, mở nó ra, tôi
vô cùng choáng
váng, bên trong bì
thư
ấy
là 7 USD và một tờ giấy với dòng chữ. "Bà
rất
tự
hào về cháu!"...
(Sưu
tầm)
Thứ Ba Tuần III Mùa Chay
Lời Chúa: Mt 18,21-35
21 Khi ấy, Phêrô đến thưa cùng Chúa Giêsu rằng: “Lạy Thầy, khi anh em xúc phạm đến con, con phải tha thứ cho họ mấy lần? Có phải đến bảy lần không?” 22 Chúa Giêsu đáp: “Thầy không bảo con phải tha đến bảy lần, nhưng đến bảy mươi lần bảy. 23 Về vấn đề này thì Nước Trời cũng giống như ông vua kia muốn tính sổ với các đầy tớ. 24 Trước hết, người ta dẫn đến vua một người mắc nợ mười ngàn nén bạc. 25 Người này không có gì trả, nên chủ ra lệnh bán y, vợ con và tất cả tài sản của y để trả hết nợ. 26 Người đầy tớ liền sấp mình dưới chân chủ và van lớn rằng: ‘Xin vui lòng cho tôi khất một kỳ hạn và tôi sẽ trả lại cho ngài tất cả.’ 27 Người chủ động lòng thương trả tự do và tha nợ cho y. 28Khi ra về, tên đầy tớ gặp một người bạn mắc nợ y một trăm bạc. Y tóm lấy, bóp cổ mà nói rằng: ‘Hãy trả nợ cho ta.’ 29 Bấy giờ người bạn sấp mình dưới chân và van lớn rằng: ‘Xin vui lòng cho tôi khất một kỳ hạn, tôi sẽ trả hết nợ cho anh.’ 30 Y không
nghe, bắt người bạn tống giam vào ngục. Cho đến khi trả nợ xong.31 Các bạn y chứng kiến cảnh tượng đó, rất khổ tâm, họ liền đi thuật với chủ tất cả câu chuyện. 32 Bấy giờ, chủ đòi y đến và bảo rằng: ‘Tên đầy tớ độc ác kia, ta đã tha hết nợ cho ngươi, vì ngươi đã van xin ta; 33 còn ngươi, sao ngươi không chịu thương bạn ngươi như ta đã thương ngươi?’ 34 Chủ nổi giận, trao y cho lý hình hành hạ, cho đến khi trả hết nợ.35 Vậy Cha Thầy trên trời cũng xử với các con đúng như thế, nếu mỗi người trong các con không hết lòng tha thứ cho anh em mình.”
0 comments:
Đăng nhận xét