Tại một xứ Hồi giáo nọ, có một người đàn ông bị vua truyền lệnh treo cổ
vì đã ăn cắp thức ăn của một người khác. Như thường lệ, trước khi bị treo cổ,
tù nhân được nhà vua cho phép xin một ân huệ. Kẻ tử tội bèn xin với nhà vua như
sau: "Tâu bệ hạ, xin cho thần được trồng một cây táo. Chỉ trong một đêm
thôi, hạt giống sẽ nảy mầm, thành cây và có trái ăn ngay tức khắc. Ðây là một
bí quyết mà cha thần đã truyền lại cho thần. Thần tiếc là bí quyết này không được
truyền lại cho hậu thế".
Nhà vua truyền lệnh cho chuẩn bị mọi sự sẵn sàng để sáng hôm sau người tử
tội sẽ biểu diễn cách trồng táo. Ðúng giờ hẹn, trước mặt nhà vua và các quan
văn võ trong triều đình, tên trộm đào một cái lỗ nhỏ và nói: "Chỉ có người
nào chưa hề ăn cắp hoặc lấy của người khác, người đó mớico thể trồng được hạt
giống này. Vì đã từng ăn trộm nên tôi không thể trồng được hạt giống này".
Nhà vua tin người tử tội, nên mới quay sang nhìn vị tể tướng, có ý nhờ
ông ta làm công tác ấy. Nhưng sau một hồi do dự, vị tể tướng mới thưa:
"Tâu bệ hạ, thần nhớ lại lúc còn niên thiếu, thần cũng đã có lần lấy của
người khác... Thần cảm thấy mình không đủ điều kiện để trồng hạt táo này".
Nhà vua đảo mắt nhìn quanh các quan văn võ đang có mặt, ông nghĩ bụng: may ra
quan thủ kho trong triều đình là người nổi tiếng trong sạch có thể hội đủ điều
kiện. Nhưng cũng giống như vị tể tướng, quan thủ kho cũng lắc đầu từ chối và
tuyên bố trước mặt mọi người rằng, ông cũng đã có một lần gian lận trong chuyện
tiền bạc. không còn tìm được người nào có thể thực hiện được bí quyết trồng cây
ấy, nha vua định cầm hạt giống đến cho vào lỗ đã đào sẵn. Nhưng ông cũng chợt
nhớ rằng lúc còn niên thiếu, ông cũng có lần đánh cắp một báu vật của vua
cha...
Lúc bấy giờ, người tử tội chỉ vì ăn cắp thức ăn, mới chua xót thốt lên: "Các ngài là những kẻ quyền thế cao trọng.
Các ngài không hề thiếu thốn điều gì. Vậy mà các ngài cũng không thể trồng được
hạt giống này, bởi vì các ngài cũng đã hơn một lần lấy của người khác. Còn tôi,
một con người khốn khổ, chỉ lỡ lấy thức ăn của người khác để ăn cho đỡ đói qua
ngày, thì lại bị các ngài nghị án treo cổ...". Nhà vua và cả triều thần
nghe như xốn xáo trong lương tâm. Ông ra lệnh phóng thích cho người ăn trộm.
Lời cầu chúc "bình an" của Ðức Kitô Phục Sinh là một thứ hạt
táo được gieo vào tâm hồn chúng ta. Hạt giống bình an đó chỉ có thể nảy mầm
thành cây và mang lại hoa trái là nếu mỗi người ai cũng dọn sẵn đất đai cho nó.
Ðất đai thuận tiện để cho hạt giống của Bình An ấy được nảy mầm, chính là lòng
sám hối thực sự. Sám hối nghĩa là biết chấp nhận chính bản thân và sẵn sàng cảm
thông, tha thứ cho người khác. Có nhận ra những yếu đuối bất toàn của mình,
con người mới dễ dàng cảm thông và tha thứ cho người. Và có cư xử như
thế, chúng ta mới thấy được hạt giống Bình An nảy mầm trong tâm hồn chúng ta và
mang lại hoa trái cho người xung quanh...
Trích sách Lẽ Sống
Ảnh: Internet
Thứ Tư Tuần Bát Nhật Phục
Sinh Năm C
"Hai ông đã nhận ra Người lúc bẻ
bánh".
Cùng ngày thứ nhất trong tuần,
có hai môn đệ đi đến một làng tên là Emmaus, cách Giêrusalem độ sáu mươi dặm. Dọc
đường, các ông nói với nhau về những việc vừa xảy ra. Đang khi họ nói truyện và
trao đổi ý kiến với nhau, thì chính Chúa Giêsu tiến lại cùng đi với họ, nhưng mắt
họ bị che phủ nên không nhận ra Người. Người hỏi: "Các ông có truyện gì vừa
đi vừa trao đổi với nhau mà buồn bã vậy?" Một người tên là Clêophas trả lời:
"Có lẽ ông là khách hành hương duy nhất ở Giêrusalem mà không hay biết những
sự việc vừa xảy ra trong thành mấy ngày nay". Chúa hỏi: "Việc gì thế?"
Các ông thưa: "Sự việc liên can đến ông Giêsu quê thành Nadarét. Người là
một vị tiên tri có quyền lực trong hành động và ngôn ngữ, trước mặt Thiên Chúa
và toàn thể dân chúng. Thế mà các trưởng tế và thủ lãnh của chúng ta đã bắt nộp
Người để xử tử và đóng đinh Người vào thập giá. Phần chúng tôi, chúng tôi vẫn
hy vọng Người sẽ cứu Israel. Các việc ấy đã xảy ra nay đã đến ngày thứ ba rồi.
Nhưng mấy phụ nữ trong nhóm chúng tôi, quả thật đã làm chúng tôi lo sợ. Họ đến
mồ từ tảng sáng. Và không thấy xác Người, họ trở về nói đã thấy thiên thần hiện
ra bảo rằng: Người đang sống. Vài người trong chúng tôi cũng ra thăm mồ và thấy
mọi sự đều đúng như lời các phụ nữ đã nói; còn Người thì họ không gặp".
Bấy giờ Người bảo họ:
"Ôi kẻ khờ dại, chậm tin các điều tiên tri đã nói! Chớ thì Đấng Kitô chẳng
phải chịu đau khổ như vậy rồi mới được vinh quang sao?" Đoạn Người bắt đầu
từ Môsê đến tất cả các tiên tri, giải thích cho hai ông tất cả các lời Kinh
Thánh chỉ về Người. Khi gần đến làng hai ông định tới, Người giả vờ muốn đi xa
hơn nữa. Nhưng hai môn đệ nài ép Người rằng: "Mời ông ở lại với chúng tôi,
vì trời đã về chiều, và ngày sắp tàn". Người liền vào với các ông.
Đang khi cùng các ông ngồi
bàn, Người cầm bánh, đọc lời chúc tụng, bẻ ra và trao cho hai ông. Mắt họ sáng
ra và nhận ra Người. Đoạn Người biến mất. Họ bảo nhau: "Phải chăng lòng
chúng ta đã chẳng sốt sắng lên trong ta khi Người đi đường đàm đạo và giải
thích Kinh Thánh cho chúng ta đó ư?" Ngay lúc ấy họ chỗi dậy trở về
Giêrusalem, và gặp mười một tông đồ và các bạn khác đang tụ họp. Các vị đó bảo
hai ông: "Thật Chúa đã sống lại, và đã hiện ra với Simon". Hai ông
cũng thuật lại các việc đã xảy ra dọc đường và hai ông đã nhận ra Người lúc bẻ
bánh như thế nào.
Đó là lời Chúa.
0 comments:
Đăng nhận xét