Cứ mỗi đêm, một câu chuyện được kể, và một mạng người được thóat chết.
Nhà vua cứ mãi lắng nghe, từng nhịp, từng nhịp, dòng chảy của thời gian. Cho đến
khi không còn ai phải chết. Hai môn đệ trên đường Emmau, quay trở về Giêruselem
và thuật lại những việc đã xảy ra dọc đường, và họ đã nhận ra Chúa thế nào khi
Người bẻ bánh.
Như giữa hư và thực, các môn đệ bàng hoàng và ngây ngất, họ như tỉnh như
say. Tâm trạng các môn đệ chất chứa đầy những hoang mang. Họ chụm vào nhau và kể
cho nhau nghe những lần Chúa Giêsu hiện ra với họ. Đang lúc “tranh tối, tranh
sáng” thì chúa Giêsu hiện đến, thế nhưng thay vì nhận ra Chúa thì các ông: “kinh
hồn bạt vía, tưởng là thấy ma” (Lc 24, 37). Thật là tội nghiệp cho các ngài,
như vừa trải qua cơn ác mộng, sự thất vọng và những nỗi chán chường đã gặm nhấm
tâm hồn các Ngài. Làm sao mà có thể “bình chân như vại được”, khi câu chuyện
Chúa Giêsu sống lại cứ ngày một lan xa. Thấy các học trò còn e dè, và thậm chí
còn ngờ vực, Chúa Giêsu phải trấn an các Ngài: “Sao anh em lại hoảng hốt? sao
còn ngờ vực trong lòng? Nhìn chân tay thầy coi, chính Thầy đây mà! Cứ rờ xem,
ma đâu có xương có thịt như anh em thấy Thầy có đây?” (Lc 24, 38-39 ). Chúa Giêsu
lại tiếp tục kể cho các Tông đồ nghe, bắt đầu bằng kinh thánh: sách luật Mô-sê,
các sách ngôn sứ và Thánh vịnh. Tâm hồn các Ngài chợt bừng tỉnh, Chúa Giêsu kéo
họ ra khỏi những giấc mộng vàng của kiếp phù vân, Ngài sai các tông đồ ra đi và
làm chứng cho Tin mừng Phục sinh. Đấng phục sinh còn ăn uống trước mặt họ. Ôi
quả thật hạnh phúc, các Tông đồ không còn nhát đảm và sợ sệt nữa, Đức Giêsu Phục
sinh đã làm cho niềm vui của các ngài òa vỡ, không thể im lặng được, họ cùng
nhau đi đến với muôn dân loan tin mừng Chúa đã sống lại. Và phép lạ phục sinh
đã xảy ra, người ta sám hối, con người tìm về với Chúa, lương tâm mọi người thức
tỉnh, họ bắt đầu phản tỉnh: “Thưa các ông, vậy chúng tôi phải làm gì?” (Cvtđ
2,37).
Câu chuyện phục sinh chẳng bao giờ khép lại, người ta cứ mải mê kể cho
nhau nghe, “khi ấy…Đức Giêsu…”, và mọi người thay nhau kể về câu chuyện hai môn
đệ trên đường đi Emmau. Ngày hôm nay, cộng động Emmau do cha Henri Groúes sáng
lập, nhằm giúp những người không nhà, không cửa tự tay xây dựng đời sống cho
chính mình đã có mặt tại năm mươi quốc gia với 250 cộng đoàn.
Trong thánh lễ mỗi ngày, linh mục cùng với cộng đòan dân Chúa, tiếp nối
sứ mạng đã được Đức Giêsu ủy thác để vẫn mãi kể về câu chuyện Đấng đã Phục sinh
Alleluia !
Lm Giacôbê Tạ Chúc
Ảnh: Catholic Covers
Chúa Nhật Phục Sinh Năm C
"Người
phải sống lại từ cõi chết".
Ngày đầu tuần, Maria
Mađalêna đi ra mồ từ sáng sớm khi trời còn tối và bà thấy tảng đá đã được lăn
ra khỏi mồ, bà liền chạy về tìm Simon-Phêrô và người môn đệ kia được Chúa Giêsu
yêu mến, bà nói với các ông rằng: "Người ta đã lấy xác Thầy khỏi mồ, và
chúng tôi không biết người ta đã để Thầy ở đâu". Phêrô và môn đệ kia ra đi
đến mồ. Cả hai cùng chạy, nhưng môn đệ kia chạy nhanh hơn Phêrô, và đến mồ trước.
Ông cúi mình xuống thấy những khăn liệm để đó, nhưng ông không vào trong. Vậy
Simon-Phêrô theo sau cũng tới nơi, ông vào trong mồ và thấy những dây băng nhỏ
để đó, và khăn liệm che đầu Người trước đây, khăn này không để lẫn với dây
băng, nhưng cuộn lại để riêng một chỗ. Bấy giờ môn đệ kia mới vào, dù ông đã tới
mồ trước. Ông thấy và ông tin, vì chưng các ông còn chưa hiểu rằng, theo Kinh
Thánh, thì Người phải sống lại từ cõi chết.
Đó là lời Chúa.
0 comments:
Đăng nhận xét