…Chúng tôi cũng xin tham gia góp chuyện. Tôi kể lại lần mình được dâng Lễ
Thứ Năm Tuần Thánh tại một nhà thờ do các chị Dòng Phan-sinh Thừa Sai Đức Mẹ phụ
trách. Vừa bước ra đầu Lễ, tôi đã thấy hay hay vui vui, cũng hơi lo lo hồi hộp
vì các soeurs “chịu chơi” quá, chọn luôn mười hai tông đồ là sáu cậu bé áo
sơ-mi trắng và sáu… cô bé áo đầm đồng phục học sinh. Đến lúc bắt đầu nghi thức
rửa chân, tôi lại ngẩn ngơ một lần nữa vì phát hiện ra có một số em bị “thông
manh”, nhìn thoáng qua không ai nghĩ các em là người khiếm thị ở Mái Ấm Như
Nghĩa. Thú thật, tôi quỳ xuống rửa chân mà lòng bàng hoàng xúc động. Tôi bất
giác nâng đôi bàn chân nhỏ nhắn xanh xao gầy gò của từng em để đặt lên đó một nụ
hôn trân trọng và trìu mến.
Các soeurs sau Thánh Lễ có bảo tôi:
-“Cha ơi, đâu có ai bắt
cha phải hôn chân người ta đâu !”
Tôi liền kể lại cho các chị nghe ấn tượng từ gần bốn mươi năm trước, khi
còn là một chú thiếu niên, tôi đã gặp được nơi cha Pacifique Nguyễn Bình An,
Dòng Phan-xi-cô. Lần ấy, cũng buổi chiều Tiệc Ly, cha Bình An đã tận tụy ân cần
quỳ rửa và sau đó cúi gập người xuống để hôn chân từng người, trán cha lấm tấm
những hạt mồ hôi, không phải do nóng bức mùa hè mà do cha đã kiệt sức lắm rồi.
Không lâu sau đó, cha qua đời vì căn bệnh ung thư quái ác. Mẹ tôi đi dự đám
tang ngài về cứ xót xa tiếc thương:
-“Cha tốt lành quá, ông
Thánh sống nên chả trách Chúa cất về sớm !”
Còn bố tôi thì bảo:
-“Cha là người Bình An đến…
hai lần đấy !”
Tôi tò mò hỏi tại sao thì mới được bố tôi giải nghĩa cho biết tên thánh
của cha cũng là Bình An.
Thế rồi Tam Nhật Thánh năm nay cũng đã đến, tôi xin Đức Cha Bắc Ninh cho
hai anh em DCCT chúng tôi được về giúp phụng vụ ở trại phong Quả Cảm thân quen.
Cô Xuân và cô Yên, hai chị Tu Hội Thánh Tâm đang phục vụ ở đây mừng lắm, bảo là
biến cố lịch sử vì có lẽ phải hơn 50 năm rồi trại phong chưa bao giờ có Thánh Lễ
Tam Nhật Thánh. Chúng tôi bàn với nhau rồi ngỏ ý với các bệnh nhân: “Ở đây chỉ
có hơn 20 người Công Giáo cả ông lẫn bà, cả anh lẫn chị tham dự thì xin cho rửa
chân hết”
Phút chót, dễ thương quá, có thêm hai cụ ông là người bên Lương đến xin
dự Lễ nữa, vậy mà cũng chẳng thể gom đủ 12 ông như quy định của Sách Lễ Rô-ma.
Vậy là yên tâm lớn, không sợ các đấng các bậc đem luật chữ đỏ ra bắt lỗi !
Năm giờ rưỡi chiều, Thánh Lễ bắt đầu… Đến nghi thức rửa chân thì có một
tình huống bất ngờ xảy ra, một cụ ông giơ tay xin phát biểu:
-“Thưa hai cha, con không
còn chân để được rửa ạ !”
Tôi buột miệng:
-“Cụ ơi, không sao, chúng
con sẽ rửa tay cho cụ vậy !”
Dãy ghế bên này thêm một cụ bà thắc mắc:
-“Nhưng thưa cha, con
cũng chẳng còn tay để cho cha rửa đâu !”
Chúng tôi nhìn kỹ, quả thật đôi tay của cụ không còn bàn, cũng chẳng còn
ngón nào, nó cụt ngủn ở cổ tay với những mấu mứu đầu xương nhô ra mà thôi. Cha
Hoàng Xô Băng nói luôn:
-“Thưa, nếu không còn tay
thì ta rửa… mặt vậy !”
Cả ngôi nhà thờ bé nhỏ với mấy chục con người hạnh phúc đã cười vang,
không quên kèm theo một tràng pháo tay lụp bụp của những bàn tay không còn bàn
và thiếu ngón như thế…
Trời ơi, đối với anh em chúng tôi, có lẽ trong suốt cuộc đời mục vụ sau
này, sẽ mãi mãi chẳng bao giờ quên được kỷ niệm xúc động tuyệt vời có một không
hai ấy…
Lm. LÊ QUANG UY, DCCT
Ảnh: Internet
Thứ Năm Tuần Thánh – Thánh lễ
chiều tưởng niệm Bữa Tiệc Ly của Chúa
"Ngài yêu thương họ đến cùng".
Trước ngày Lễ Vượt Qua,
Chúa Giêsu biết đã đến giờ mình phải bỏ thế gian mà về cùng Chúa Cha, Người vốn
yêu thương những kẻ thuộc về mình còn đang ở thế gian, thì đã yêu thương họ đến
cùng. Sau bữa ăn tối, ma quỷ gieo vào lòng Giuđa Iscariô, con Simon, ý định nộp
Người. Người biết rằng Chúa Cha đã trao phó mọi sự trong tay mình, và vì Người
bởi Thiên Chúa mà đến và sẽ trở về cùng Thiên Chúa. Người chỗi dậy, cởi áo, lấy
khăn thắt lưng, rồi đổ nước vào chậu; Người liền rửa chân cho các môn đệ và lấy
khăn thắt lưng mà lau. Vậy Người đến chỗ Simon Phêrô, ông này thưa Người rằng:
"Lạy Thầy, Thầy định rửa chân cho con ư?" Chúa Giêsu đáp: "Việc
Thầy làm bây giờ con chưa hiểu, nhưng sau sẽ hiểu". Phêrô thưa lại:
"Không đời nào Thầy sẽ rửa chân cho con". Chúa Giêsu bảo: "Nếu
Thầy không rửa chân cho con, con sẽ không được dự phần với Thầy". Phêrô liền
thưa: "Vậy xin Thầy hãy rửa không những chân con, mà cả tay và đầu nữa".
Chúa Giêsu nói: "Kẻ mới tắm rồi chỉ cần rửa chân, vì cả mình đã sạch. Tuy
các con đã sạch, nhưng không phải hết thảy đâu". Vì Người biết ai sẽ nộp
Người nên mới nói: "Không phải tất cả các con đều sạch đâu".
Sau khi đã rửa chân cho các
ông, Người mặc áo lại, và khi đã trở về chỗ cũ, Người nói: "Các con có hiểu
biết việc Thầy vừa làm cho các con chăng? Các con gọi Ta là Thầy và là Chúa thì
phải lắm, vì đúng thật Thầy như vậy. Vậy nếu Ta là Chúa và là Thầy mà còn rửa
chân cho các con, thì các con cũng phải rửa chân cho nhau. Vì Thầy đã làm gương
cho các con để các con cũng bắt chước mà làm như Thầy đã làm cho các con".
Đó là lời Chúa.
Lạy Chúa, Ngài
cao trọng nhưng lại cúi xuống rửa chân cho các môn đệ. Con cũng muốn xin như
Phêrô, xin Chúa không chỉ rửa chân con, mà hãy rửa cả tay và đầu con nữa. Amen.
0 comments:
Đăng nhận xét