Tôi đi công tác Sài Gòn mấy ngày. Sáng cuối cùng thức dậy rất sớm, trời
còn tối, ra ngồi ngoài quán café vỉa hè, cách khách sạn một đoạn ngắn, tôi gọi
taxi ra sân bay trở về Hà Nội để kịp làm việc tiếp trong ngày. Trong lúc chờ đợi
gọi một lý café sữa đá. Chị chủ quán trung niên vừa hỏi han vừa đon đả phục vụ.
Được một lúc taxi đến, tôi rút ví, vì không có tiền lẻ nhỏ hơn, chỉ có 1
tờ 50 nghìn, nên rút tờ 100 nghìn ra trả, cũng có ý mong được chị trả lại tiền
lẻ cho mình nhỡ khi cần tiêu lặt vặt dọc đường. Chị nhanh nhảu lục tìm tiền trả
lại, chưa thấy đủ, sợ tôi chờ mất việc nên quay ra nói: Anh vẫn hàng ngày đi
làm rồi lại về khách sạn kia, thôi anh cứ đi cho được việc, rồi quay về trả em
sau cũng được. Tôi chợt xấu hổ vì ý nghĩ trước đó của mình, cảm động vì câu nói
của chị mà bảo lại rằng: Thôi chị đưa lại tôi tờ năm chục cũng được, lần sau
tôi quay lại chỗ chị uống café tiếp mà. Nói thêm lần nữa chị mới an lòng.
Về đến Nội Bài bắt taxi đi tiếp về… Trời buổi sớm thoáng mát, vui chuyện
tôi hỏi chuyện làm ăn của cậu lái xe. Cậu ta cũng cởi mở đáp lại. Rồi cậu ấy thở
dài đánh sượt: Nhưng em bị mắc bệnh thích chơi lô đề nên chả mấy khi còn tiền
mà nghĩ đến chuyện lấy vợ anh ạ.
Tôi hỏi: Thường mỗi lần em chơi bao nhiêu? Cậu ta đáp: Hôm nào ít thì một
trăm, có khi đến cả triệu….mà vô cùng hiếm mới có ngày được trúng một tí an ủi,
cũng lại nướng tiếp vào nó thôi anh ạ.
Khi xe đến nơi làm việc, tôi rút ví lấy tiền trả thì oái oăm làm sao thiếu
mất 30 nghìn (vì cũng ít khi tôi phải sử dụng tiền mặt nhiều trong ví, nên cũng
không để ý mà chuẩn bị). Tôi nói với cậu lái xe: cơ quan anh tầng 8 tòa nhà
này, đợi anh sau 5 phút nữa sẽ xuống đưa nốt em, kể cả thêm tiền làm phiền em
phải chờ đợi nhé. Cậu ấy gãi đầu ngắc ngứ không nói gì, nét mặt hơi nhăn lên vẻ
khó khăn. Tôi hiểu ra và nói: Nếu em chưa tin anh thì em cầm chiếc điện thoại
di động của anh đây, anh sẽ lên lấy tiền rồi xuống ngay.
Tôi dường như bị chạm tự ái, xuống đóng cửa xe và đi nhanh lên tòa nhà.
Ít phút sau tôi xuống, cậu lái xe vẫn đợi. Tôi gửi lại tiền thiếu cho cậu ta,
và cậu ấy đưa lại tôi chiếc mobile, giọng nhỏ nhẹ nhưng lễ độ: Em cảm ơn, anh
thông cảm nhé.
Cậu ta đánh xe đi, tôi nhìn theo, bỗng nhiên thẫn thờ, rồi thấy trống hơ
trống hoác trong đầu tôi một câu hỏi: Tại sao cậu ấy lại tin vào những con số
may rủi hết sức vớ vẩn để chơi lô đề mà đánh cược cả triệu bạc vào đó, thấp thỏm
chờ đợi cả ngày để rồi trắng tay, vậy tại sao không thể tin vào một con người
như tôi mà có thể chờ đợi trong năm phút để đi lấy 30 nghìn tiền thiếu trả cho
cậu ấy? Và cậu ấy không hề là người xấu vù bỏ đi khi đang cầm chiếc Mobile của
tôi đưa cho làm tín chấp khi giá của nó cả gần chục triệu ? Tại sao nhỉ ???
Theo Trí Thức Trẻ
Ảnh: Internet
Thứ Hai Tuần II Mùa Vọng
Năm C
"Hôm nay chúng tôi đã thấy những việc
lạ lùng".
Ngày ấy, Chúa Giêsu đang ngồi
giảng, có cả những người biệt phái và tiến sĩ luật từ các làng mạc xứ Galilêa,
xứ Giuđêa và Giêrusalem đến nghe Người, và Người dùng quyền lực của Thiên Chúa
chữa nhiều người. Người ta khiêng một người bất toại đến, họ tìm cách vào nhà để
đặt người bất toại trước mặt Người. Nhưng không tìm được lối vào, vì dân chúng
quá đông, họ liền trèo lên sân thượng và thả người bất toại xuống giữa cử toạ
trước mặt Chúa Giêsu. Thấy lòng tin của họ, Người nói: "Hỡi người kia, tội
ngươi đã được tha!"
Các luật sĩ và biệt phái bắt
đầu lý luận rằng: "Người này là ai mà dám nói phạm thượng? Trừ một mình
Chúa, ai có quyền tha tội?" Chúa Giêsu biết rõ điều họ suy tính, liền nói
với họ: "Sao các ngươi lại nghĩ trong lòng như vậy? Nói rằng: 'Các tội của
ngươi đã được tha', hay nói: 'Ngươi hãy đứng dậy mà đi', đàng nào dễ hơn? Song
(như thế là) để các ngươi biết Con Người có quyền tha tội ở dưới đất". Người
nói với người bất toại rằng: "Ta bảo ngươi, hãy chỗi dậy vác giường về
nhà".
Tức thì anh ta chỗi dậy vác
giường đi về nhà và ca tụng Thiên Chúa. Ai nấy đều sợ hãi và ngợi khen Thiên
Chúa; họ kinh sợ và nói: "Hôm nay chúng ta đã thấy những việc lạ
lùng".
0 comments:
Đăng nhận xét