Một mẩu chuyện của người
Phi Châu kể lại rằng: một người Ả Rập sống ở sa mạc có thói quen nằm sát xuống
đất, úp tai trên cát từng giờ lâu. Có người hỏi tại sao làm thế, anh ta giải
thích như sau: "Tôi nghe sa mạc khóc vì nó rất muốn được làm một ngôi vườn
xinh tươi".
Sa mạc mong mỏi được trở thành ngôi vườn, cũng thế tâm hồn con người
luôn hướng về điều thiện. Khoảng cách giữa sa mạc và ngôi vườn xinh tươi đó là
nước non, điều kiện thời tiết và nhất là công lao của con người. Không có sự
chăm sóc của con người, sa mạc vẫn tiếp tục là bãi cát khô cằn. Cõi lòng con
người sẽ mãi mãi là một sa mạc cằn cỗi nếu nó không được vun xới và tưới bằng cố
gắng, phấn đấu, hy sinh và tình yêu. Phải tốn biết bao là kiên nhẫn, biết bao
chống đỡ, biết bao nghị lực, biết bao mồ hôi... để biến sa mạc của tâm hồn
thành một khu vườn tươi tốt... Sa mạc tâm hồn của chúng ta sẽ khóc mãi nếu
chúng ta không ra tay cày xới và vun trồng mỗi ngày.
Trích sách Lẽ Sống
Ảnh: Internet
Thứ Ba Tuần II Mùa Vọng Năm
C
"Chúa không muốn những kẻ bé nhỏ phải
hư đi".
Khi ấy Chúa Giêsu phán cùng
các môn đệ rằng: "Các con nghĩ sao? Nếu ai có một trăm con chiên mà lạc mất
một con, thì người đó lại không bỏ chín mươi chín con trên núi, để đi tìm con
chiên lạc sao? Nếu người đó tìm được, thì quả thật, Thầy bảo các con, người đó
sẽ vui mừng vì con chiên đó hơn chín mươi chín con chiên không thất lạc. Cũng vậy,
Cha các con ở trên trời không muốn để một trong những kẻ bé nhỏ này phải hư
đi".
Chúa ơi đây là đoạn
Tin Mừng mà con thích nhất, con thích cảm giác của con chiên, được bé nhỏ trong
vòng tay Chúa, được an toàn trong vòng tay Ngài. Xin Chúa luôn thương yêu và
nâng bước con đi, để con biết bước đi lối ngay lành. Amen.
0 comments:
Đăng nhận xét