Một họa sĩ vô
danh nọ vào thời Trung Cổ đã tóm tắt đời người thành 4 bức tranh xếp bên cạnh
nhau. Bức tranh thứ nhất họa lại tuổi thơ. Không gì đẹp và thanh thản cho bằng
tuổi thơ. Một em bé hồn nhiên, vô tư ngồi trên một chiếc ghe buồm vừa nhổ neo
ra khỏi bờ... Em bé nhìn theo sóng nước không sợ hãi bởi vì người đang cầm bánh
lái là một thiên thần. Bóng đen đang ngủ một cách dịu hiền đằng sau bánh lái.
Sang đến bức
tranh thứ hai, người ta bỗng thấy cậu bé trở thành một trang thiếu niên đang
đứng nhìn chân trời xa tắp với những háo hức trước những điều mới lạ... Vị
thiên thần vẫn còn cầm tay lái, nhưng sóng đã bạt đầu và bóng đen đã thức giấc.
Bức tranh thứ
ba là cảnh tuổi trưởng thành. Bầu trời đã trở nên ảm đạm. Sóng gió ập phủ tứ
bề. Bánh lái đã nằm trong tay của bóng đen. Vị thiên thần đã bị trói chặt trong
một góc. Người đàn ông đã phải dùng tất cả sức lực của mình để chiến đấu, để chiếc
ghe không bị lật úp...
Cuối cùng,
trong bức tranh thứ tư, người ta thấy một cụ già đang ngồi ung dung giữa ghe.
Sóng yên, gió lặng, mặt trời xuất hiện trở lại. Vị thiên thần đã dành lại được
bánh lái, còn bóng đen thì bị trói chặt đằng sau.
Ðời là một cuộc
hải trình gay go... Ðích điểm có thể là bến yên hàn mà cũng có thể là vực thẳm
của chết chóc. Ðến nơi yên hàn hay đứt gánh giữa đường: số mệnh ấy không ai có
thể định đoạt cho ta, mà chỉ có mỗi người phải biết làm chủ, lèo lái con thuyền
của mình...
Có lẽ nhiều
người trong chúng ta đã quá quen thuộc với trò chơi "Thiên Ðàng Hỏa
Ngục" mà các em bé thường tụ tập trước sân thánh đường để cùng biểu
diễn... Thiên đàng hỏa ngục hai bên, ai khéo thì nhờ ai vụng thì sa... Trả lời
được một số câu hỏi thì được vào Thiên Ðàng, trả lời không được thì bị chận lại
ngoài cửa.
Trò chơi đơn sơ
nhưng cũng có tác dụng gieo vào đầu chúng ta một hình ảnh về cuộc đời. Ðời là
một cuộc ra đi. Hướng đi của cuộc đời tùy thuộc ở sự định đoạt của mỗi người.
Con đường dẫn đến hư đốn luôn rộng thênh thang. Con đường dẫn đến sự sống là
một con đường chật hẹp, đòi hỏi nhiều chiến đấu...
Sự thánh thiện
là một ơn Chúa ban, nhưng phải mất nhiều lao nhọc, vất vả chiến đấu, con người
mới đạt được. Nói đến chiến đấu là nói đến kẻ thù. Con sư tử lượn quanh tìm mồi
cắn xé trong cuộc sống của chúng ta là không biết bao nhiêu cạm bẫy giăng mắc
trên lối đi của chúng ta. Những cạm bẫy đó từ bên ngoài cũng có, nhưng hầu hết
đều xuất phát từ trong tâm hồn chúng ta... Ðó là những dục vọng, đam mê đang
cào xé tâm hồn chúng ta. Chỉ khi nào chúng ta đánh bại được kẻ nội thù ấy và
biến chúng thành đạo binh trung thành thì lúc đó chúng ta mới chiến thắng được
kẻ thù đến từ bên ngoài...
Khí giới tiên
quyết và chủ yếu giúp chúng ta chiến thắng được nội thù đó là sự cầu nguyện.
Chúa Giêsu đã nói với các môn đệ của Ngài: chỉ có ăn chay và cầu nguyện các con
mới chiến thắng được loài quỷ này...
Trích sách Lẽ Sống
Ảnh: Internet
Thứ Ba Tuần
XXIII Thường Niên Năm lẻ
PHÚC ÂM: Lc 6, 12-19
"Suốt đêm, Người cầu nguyện, Người chọn mười
hai vị mà Người gọi là Tông đồ".
Trong những ngày ấy, Chúa Giêsu lên
núi cầu nguyện, và suốt đêm, Người cầu nguyện cùng Thiên Chúa. Sáng ngày, Người
gọi các môn đệ và chọn mười hai vị mà Người gọi là Tông đồ: Đó là Simon, mà Người
đặt tên là Phêrô, và em ông là Anrê, Giacôbê và Gioan, Philipphê và Bartôlômêô,
Matthêu và Tôma, Giacôbê con ông Alphê và Simon cũng gọi là Nhiệt Thành, Giuđa
con ông Giacôbê và Giuđa Iscariốt là kẻ phản bội.
Người đi xuống với các ông, và dừng lại
trên một khoảng đất bằng phẳng, có nhóm đông môn đệ cùng đoàn lũ dân chúng đông
đảo từ khắp xứ Giuđêa, Giêrusalem và miền duyên hải Tyrô và Siđôn đến nghe Người
giảng và để được chữa lành mọi bệnh tật. Cả những người bị quỷ ô uế hành hạ
cũng được chữa khỏi, và tất cả đám đông tìm cách chạm tới Người, vì tự nơi Người
phát xuất một sức mạnh chữa lành mọi người.
http://www.thanhlinh.net/node/115676
Chúa ơi, cuộc đời con, gặp gỡ nhiều người, quan tâm, yêu thương. Nhưng,
một lúc nào đó, họ cũng để con ở đó mà đi. Xin Chúa luôn bên con, đừng rời xa
con dù con có là mối phiền phức của Ngài, vậy nhé Chúa.
0 comments:
Đăng nhận xét