Xã hội càng văn minh, kỹ thuật càng tân tiến, thì người già càng bị ngược đãi. Tại Roma chẳng hạn, với khoảng 3 triệu dân cư, người ta ước tính có đến trên sáu trăm ngàn người già. Chỉ có một số nhỏ được săn sóc đàng
hoàng, đa phần phải trải qua một trong những thử thách lớn nhất của tuổi già là cô đơn và
nhiều
sự
ngược
đãi khác.
Từ bao lâu nay, các tu sĩ thuộc cộng đồng Thánh
Egidio đã dấn thân một cách đặc biệt trong việc bảo vệ quyền lợi của người già. Nay, cộng đồng còn đưa ra một sáng kiến mới gọi là "Cú điện thoại chống lại bạo động và bênh vực quyền lợi của người già". Với sáng kiến này, cộng đồng đã thiết lập một đường dây điện thoại đặc biệt nhằm giúp cho những người già đang sống một mình hoặc bà con thân thuộc của họ có thể liên lạc để xin trợ giúp trong bất cứ nhu cầu nào. Túc trực điện thoại trên đường dây này là 60 nhân viên, tất cả đều đã từng có kinh
nghiệm
trong nhiều ngành khác nhau như luật pháp, cán sự xã hội, y tá, nói chung trong mọi lĩnh vực có liên quan
đến
các vấn
đề
của
người
già.
Qua
sáng kiến trợ giúp trên
đây, nhiều người già cả đã ý thức hơn về quyền lợi của họ cũng như tìm được nhiều an ủi đỡ nâng qua
chính những người chỉ túc trực ở điện thoại để lắng nghe.
Một tác giả đã viết về sự cô đơn như sau: "Cô
đơn là cho đi
mà không
có người nhận, muốn nhận mà chẳng có ai cho. Cô đơn là
chờ
đợi,
mà cái mình chờ chẳng bao giờ đến. Như hai bờ sông nhìn nhau mà vẫn nghìn trùng cách xa bởi dòng sông.
Nên cô đơn là
gần
nhau mà vẫn cách biệt. Không phải cách biệt của không gian mà là cách biệt của cõi lòng. Bởi đó, vợ cô đơn bên chồng, con cái cô đơn bên
cha mẹ.
Càng gần nhau mà vẫn cách biệt thì nỗi cô đơn càng
cay nghiệt mà vẫn phải gần nhau thì lại càng cô đơn hơn. Tôi
cô đơn khi tôi
bị
vây bọc
bởi
những
con sông thờ ơ, những mây mù ảm đạm. Tôi có thể cô đơn vì
tôi không
đến với những người khác…".
Những dòng trên
đây như muốn nói lên một sự thật: ai trong
chúng ta cũng đều có thể rơi vào cô đơn. Trong bất cứ tuổi tác nào,
trong bất cứ địa vị nào trong xã
hội, ai cũng có
thể làm mồi cho cô đơn. Liều thuốc để ra khỏi sự cô đơn, chính là ra khỏi chính mình để làm cho người khác bớt cô đơn. Xã hội sẽ được ấm tình người hơn nếu mỗi người biết ra khỏi cái vỏ ích kỷ hẹp hòi của mình để đến với người khác, để trở thành một đường dây điện thoại sống cho người khác.
Ảnh: Internet
Thứ Năm Tuần
III Mùa Thường Niên Năm lẻ
- Ngày 26/1 Thánh Timôthêu và Thánh Titô, Giám Mục.
Lễ Nhớ.
PHÚC
ÂM: Lc 10, 1-9
Khi ấy, Chúa chọn
thêm bảy mươi
hai người nữa
và sai các ông cứ từng
hai người đi trước
Người, đến
các thành và các nơi mà chính Người
sẽ tới.
Người bảo
các ông rằng: "Lúa chín
đầy đồng
mà thợ gặt
thì ít; vậy các con hãy xin
chủ ruộng
sai thợ đến
gặt lúa của
người. Các con hãy đi. Này Thầy
sai các con như con chiên ở
giữa sói rừng.
Các con đừng mang theo túi tiền,
bao bị, giày dép, và đừng
chào hỏi ai dọc
đường. Vào nhà nào, trước
tiên các con hãy nói: "Bình an cho nhà này". Nếu
ở đấy
có con cái sự bình an, thì sự
bình an của các con sẽ
đến trên người
ấy. Bằng
không, sự bình an lại
trở về
với các con. Các con ở
lại trong nhà đó, ăn uống
những thứ
họ có, vì thợ
đáng được trả
công. Các con đừng đi nhà này sang
nhà nọ. Khi vào thành nào mà người
ta tiếp các con, các con hãy ăn những
thức người
ta dọn cho. Hãy chữa
các bệnh nhân trong thành và nói với
họ rằng:
"Nước Thiên Chúa đã đến
gần các ngươi".
0 comments:
Đăng nhận xét