Chuyện
kể
rằng:
Ngày xưa
có hai người
hàng xóm ganh ghét nhau. Mỗi người
đều
mang lòng ganh ghét nặng hơn
thân thể
họ.
Họ
luôn kình cãi, ẩu đả
lẫn
nhau. Người
này luôn mong người kia chết.
Người
kia luôn mong cho người này gặp
hoạn
nạn.
Có thế,
họ
mới
hả
dạ,
mới
vừa
lòng, mới
ăn ngon, ngủ kỹ,
mới
thấy
hạnh
phúc cuộc
đời.
Vào
một
hôm nọ
họ
sỉ
vả
nhau thậm
tệ,
dẫn
đến
ẩu
đả
nhau rất
dữ.
Thình lình một Quái Nhân không biết
từ
đâu xuất
hiện,
đứng
chặn
giữa
hai người.
Quái Nhân lưng gù như
lạc
đà, cổ
thòng xuống
sát đất,
buộc
cái đầu
phải
ngước
lên để
khỏi
va xuống
mặt
đường.
Mình mẩy
Quái Nhân mụn nhọt
hôi thúi, gớm ghiếc.
Tóm lại,
Quái Nhân trông khiếp đảm
lắm.
Quái
Nhân liền
hét oang oang: “Hai gã chó chết kia. Lập
tức
ngừng
đánh nhau. Ta là Quỷ Vương,
không phải
người
thường.
Ta cho chúng bay mỗi đứa
một
điều
ước
với
điều
kiện
như
sau: Điều
ước
ấy
sẽ
ứng
cho mình và cùng lúc ứng gấp
đôi cho người kia. Mau lên, suy nghĩ nhanh và ước
lẹ
lên. Ta không có thì giờ”.
Vì
ganh ghét nhau và đang đánh nhau, lập
tức
gã láng giềng thứ
nhất
ước:
“Xin Quỷ
Vương
cho tôi đui một
con mắt”.
Thế
là điều
ước
được
thỏa
mãn. Gã này liền đui một
con. Và gã kia đui cả hai con.
Gã
kia tức
quá, liền
ước
trả
đũa: “Xin Quỷ Vương
cho tôi gãy một
cẳng”.
Lập
tức
gã ta gãy một cẳng.
Và gã kia gãy luôn hai cẳng.
Kết
quả: Gã này bị đui
một mắt và gãy hai
cẳng. Gã nọ bị đui
hai mắt và gãy một cẳng.
Trước
khi biến
mất,
Quái Nhân dặn rằng:
“Những
khiếm
khuyết
của
cơ
thể,
chúng bay có thể tháo ra cho mượn
lẫn
nhau mà xài”.
Khi
Quái Nhân đi rồi, gã mù hai mắt
nói: “Anh cho tôi mượn một
con mắt
đi”. Gã kia trả lời:
“Không được.
Anh cho tôi mượn một
cẳng
trước,
tôi sẽ
cho anh mượn con mắt”.
Họ
nghi kỵ
lẫn
nhau, không ai dám cho mượn trước.
Cuối
cùng họ
thống
nhất
trao đổi
cùng lúc. Gã này mượn được
con mắt
gã kia, liền quăng mạnh
con mắt
mượn
xuống
mặt
đường
bể
tan. Gã kia mượn được
cái cẳng
gã này, liền đập
cái cẳng
mượn
vào gốc
cây gãy vụn.
Kết
quả cuối
cùng như sau: Cả
hai gã láng giềng đều
mù hai mắt và gãy hai cẳng.
Cuộc sống
của họ
rất tang thương.
Thứ Hai Tuần III Mùa Thường Niên Năm Lẻ
PHÚC ÂM: Mc 3, 22-30
Khi ấy, những luật sĩ từ Giêrusalem xuống nói rằng: "Ông ấy bị quỷ Belgiêbút
ám", và nói thêm rằng: "Chính nhờ tướng quỷ mà ông ấy trừ quỷ". Khi đã gọi họ lại, Chúa Giêsu phán bằng dụ ngôn rằng: "Satan lại trừ Satan làm sao được? Nếu một nước mà tự chia rẽ nhau, thì nước đó tồn tại làm sao được? Vậy nếu Satan dấy lên chống đối với chính mình và tự phân tán, thì nó không thể đứng vững được mà phải diệt vong. Chẳng ai có thể vào nhà một người khoẻ mạnh và cướp của y, nếu không trói được y trước đã, rồi sau mới cướp phá nhà y. Quả thật, Ta bảo các ông hay, mọi tội lỗi và mọi lời phạm thượng của con cái loài người sẽ được tha hết, nhưng kẻ nào nói phạm đến Chúa Thánh Thần, sẽ muôn đời không bao giờ được tha: nó mắc tội muôn đời". Đó là vì họ nói "Người bị thần ô uế ám".
Lạy
Chúa, ghen ghét làm chúng con xa lánh nhau và xa rời
tình yêu của Chúa. Xin cho chúng con biết
mở
lòng ra với tha nhân và với
mọi
người
để
chúng con cũng được nhận
lại
những
yêu thương
chân thành nhất.
Amen.
0 comments:
Đăng nhận xét