Facebook
có tên C.V.N. chia sẻ: “Hôm nay, mình đang
ngồi
làm việc
trên tầng,
nghe rầm
1 phát. Mình nhìn xuống thấy
ba cái xe rác nằm chổng
vó. Chạy
xuống
xem thì thấy đèn ô tô phía sau bị
bể,
gọi
điện
hỏi
thì hãng báo giá 5,3 triệu đồng.
Người
gây ra chuyện này là một
phụ
nữ
đi nhặt
ve chai đang run cầm cập.
Mình
gọi
vào hỏi
ý chị
thế
nào, chị
nói hoàn cảnh nọ
kia không có tiền đền
vì gia cảnh
khó khăn. Mình yêu cầu chị
đền
2 triệu
đồng,
chị
nói sẽ
về
đi vay tiền. Mình đồng
ý luôn và cũng xác định sẽ
không lấy
tiền
của
chị
ấy
mà chỉ
dọa
cho chị
cẩn
thận
hơn.
Nếu
chị
mang 2 triệu quay lại
thì sẽ
không lấy,
coi như
tin đúng người,
còn không quay lại thì coi như
niềm
tin đặt
nhầm
chỗ.
Khoảng
1 tiếng
sau, chị
quay lại
và cầm
trên tay 2 triệu cả
chẵn
cả
lẻ
để
trả
mình (dù mình không giữ bất
kỳ cái gì của chị).
Khi
mình nói là sẽ không lấy
tiền
thì chị
ấy
khóc như
một
đứa
trẻ
và rất
khó để
nói cảm
ơn
mình. Vui vì mình làm được
điều
tốt
và vui hơn
cả
là thái độ của
chị
nhặt
ve chai này.”
Ngay sau khi đăng tải,
câu chuyện đã thu hút được hàng nghì lượt like và coment đa phần
đều cho rằng
hành động của
cả anh chủ
xe lẫn chị
ve chai đều đáng khâm phục
và khen ngợi.
Facebook
có tên H.H.N. chia sẻ: “Thật cảm
động và thật
đáng nể phục
cả anh chủ
xe và chị ve chai. Thời
buổi này vẫn
còn người tốt
và người thật
thà vậy sao?”
“Trước khi đọc
câu chuyện này, nếu
mình là chị ve chai mình sẽ
không quay lại. Còn sau câu chuyện
này mình đã rút ra được một
bài học và có cách nghĩ khác.”
Facebook có tên H.H. nói.
Một
facebook khác có tên N.T.L.V bình luận:
“Việc anh chủ
xe bắt chị
ve chai mang 2 triệu đồng
đến là rất
đúng, anh đã dậy cho chị
1 bài học về
sự cẩn thận
và lòng vị tha. Còn hành động
của chị
ve chai thể hiện
lòng tin của con người
và cách sống có trách nhiệm.
Câu chuyện thật
cảm động và hiếm gặp
trong thời buổi
đồng tiền
đang chiếm lĩnh tất
cả khi đa phần
tôi thường gặp
cảnh tượng
những người
bị đâm hỏng
xe thì cố gắng bắt
đến, ăn vạ…
còn người đâm hỏng
thì cố chối
bỏ trách nhiệm…”
Theo
Khỏe
& Đẹp
Thứ Ba Tuần IV Mùa Thường Niên Năm lẻ - Ngày 31/1 Thánh
Gioan Bosco linh mục. Lễ nhớ.
PHÚC ÂM: Mc 5, 21-43
Khi ấy, Chúa Giêsu đã xuống thuyền trở về bờ bên kia, có đám
đông dân chúng tụ họp quanh Người, và lúc đó Người đang ở bờ biển. Bỗng có một ông trưởng hội đường tên là Giairô đến. Trông thấy Người, ông sụp lạy và van xin rằng: "Con gái tôi đang hấp hối, xin Ngài đến đặt tay trên nó để nó được khỏi và được sống". Chúa Giêsu ra đi với ông ấy, và đám đông dân chúng cũng đi theo chen lấn Người tứ phía.
Vậy có một người đàn bà bị bệnh xuất huyết đã mười hai năm. Bà đã chịu cực khổ, tìm thầy chạy thuốc, tiêu hết tiền của mà không thuyên
giảm, trái lại bệnh càng tệ hơn. Khi bà nghe nói về Chúa Giêsu, bà đi
lẫn trong đám đông đến phía sau Người, chạm đến áo Người, vì bà tự nhủ: "Miễn sao tôi chạm tới áo Người thì tôi sẽ được lành". Lập tức, huyết cầm lại và bà cảm thấy trong mình đã được khỏi bệnh. Ngay lúc ấy, Chúa Giêsu nhận biết có sức mạnh đã xuất phát tự mình, Người liền quay lại đám đông mà hỏi: "Ai đã chạm đến áo Ta?" Các
môn đệ thưa Người rằng: "Thầy coi, đám đông
chen lấn Thầy tứ phía, vậy mà Thầy còn hỏi 'Ai chạm đến Ta?'" Nhưng Người cứ nhìn quanh để tìm xem kẻ đã làm điều đó. Bấy giờ người đàn bà run sợ, vì biết rõ sự thể đã xảy ra nơi mình, liền đến sụp lạy Người và thú nhận với Người tất cả sự thật. Người bảo bà: "Hỡi con, đức tin con đã chữa con, hãy về bình an và được khỏi bệnh".
Người còn đang nói, thì
người nhà đến nói với ông trưởng hội đường rằng: "Con gái
ông chết rồi, còn phiền Thầy làm chi nữa?" Nhưng Chúa Giêsu đã thoáng nghe lời họ vừa nói, nên Người bảo ông trưởng hội đường rằng: "Ông đừng sợ, hãy cứ tin". Và Người không cho ai đi
theo, trừ Phêrô, Giacôbê và Gioan, em Giacôbê. Các ngài đến nhà ông trưởng hội đường. Và Chúa Giêsu
thấy người ta khóc lóc kêu
la ồn ào, Người bước vào và bảo họ: "Sao ồn ào và khóc lóc thế? Con bé không chết đâu, nó đang ngủ đó". Họ liền chế diễu Người. Nhưng Người đuổi họ ra ngoài hết, chỉ đem theo cha mẹ đứa bé và những môn đệ đã theo Người vào chỗ đứa bé nằm. Và Người cầm tay đứa nhỏ nói rằng: "Talitha,
Koumi!", nghĩa là: "Hỡi em bé, Ta truyền cho em hãy chỗi dậy!" Tức thì em bé đứng dậy và đi được ngay, vì em đã được mười hai tuổi. Họ sửng sốt kinh ngạc. Nhưng Người cấm ngặt họ đừng cho ai biết việc ấy, và bảo họ cho em bé ăn.
Lạy
Chúa, chính niềm tin đã mang con người
đến
gần
nhau hơn,
nhưng
lại
vì nó chưa
đủ
nên con người lại
xa nhau hơn. Xin Chúa ban ơn
cho con, để niềm
tin nơi
con người
con thêm vững mạnh
hơn.
Amen.
0 comments:
Đăng nhận xét