– Ba đã bao giờ thấy một bài văn bị điểm 0 chưa, ba.
Tôi ngạc nhiên: “Đề bài khó lắm sao?”
– Không. Cô chỉ yêu cầu “Tả bố em đang đọc báo.” Có đứa bạn con bảo ba nó không đọc báo nhưng rồi nó bịa ra, cũng được 6 điểm.
Tôi thở dài:
– Còn đứa bị điểm không, nó tả thế nào?
– Nó không tả, không viết gì hết. Nó nộp giấy trắng cho cô.
Hôm trả bài, cô giận lắm. Cô hỏi: “Sao trò không chịu làm bài?”. Nó cứ làm thinh, mãi sau nó mới bảo: “Thưa cô, con không có ba”. Nghe nó nói, cô con sững người. Té ra ba nó hy sinh từ lúc nó mới sanh. Cô mới nhận lớp nên không biết, ba ạ. Cả lớp con ai cũng thấy buồn. Lúc ra
về, có đứa hỏi: “Sao mày không tả ba đứa khác?” Nó chỉ cúi đầu, hai giọt nước mắt chảy dài xuống má.
Ảnh: Internet
Thứ Hai Tuần XXX Thường Niên Năm 2 - T. Antôn Maria Claret, giám mục
Lời Chúa: Lc 13,10-17
10 Ngày Sabát kia, Đức Giêsu giảng dạy trong một hội đường. 11 Ở đó, có một phụ nữ bị quỷ làm cho tàn tật đã mười tám năm. Lưng bà còng hẳn xuống và bà không thể nào đứng thẳng lên được. 12 Trông thấy bà, Đức Giêsu gọi lại và bảo: "Này bà, bà đã được giải thoát khỏi tật nguyền!"13 Rồi Người đặt tay trên bà, tức khắc bà đứng thẳng lên được và tôn vinh Thiên Chúa. 14 Ông trưởng hội đường tức tối vì Đức Giêsu đã chữa bệnh vào ngày Sabát. Ông lên tiếng nói với đám đông rằng: "Đã có sáu ngày để làm việc, thì đến mà xin chữa bệnh những ngày đó, đừng có đến vào ngày Sa bát!" 15 Chúa đáp: "Những kẻ đạo đức giả kia! Thế ngày Sa bát, ai trong các người lại không cởi dây, dắt bò lừa rời máng cỏ đi uống nước? 16 Còn bà này, là con cháu ông Ápraham, bị Xatan trói buộc đã mười tám năm nay, thì chẳng lẽ lại không được cởi xiềng xích đó trong ngày Sabát sao?" 17
Nghe Người nói thế, tất cả những kẻ chống đối Người lấy làm xấu hổ, còn toàn thể đám đông thì vui mừng vì mọi việc hiển hách Người đã thực hiện.
Lạy Chúa, dù trái tim con nhỏ bé nhưng xin cho con biết yêu thương chân thành không gian dối. Xin Chúa ở bên cuộc đời con, an ủi con lúc u buồn. Amen.
0 comments:
Đăng nhận xét