Ba
anh em từ
quê lên thành phố mưu
sinh, một
người
tên Qán Trời, một
người
tên Oán Đất, một
người
tên Vô Hải.
Ba anh em đi cùng nhau, trên đường đi trãi qua 7 ngọn
núi, 21 con sông lớn, anh em họ
đều
đồng
tâm hiệp
lực.
Mấy
tháng sau, cuối cùng họ
cũng đến
một
thị
trấn
náo nhiệt
phồn
hoa. Ở
đây, có ba con đường lớn,
trong đó chỉ có một
đường
có thể
đi đến
thành phố,
nhưng
không ai rõ đó là con đường
nào.
Oán
Trời
nói: “Cha chúng ta cả đời
dạy
chúng ta chỉ có một
câu nhắm mắt
đưa
chân, anh sẽ
nhắm
mắt
chọn
đại
một
con đường,
rồi
sẽ
gặp
may thôi”. Anh ta liền chọn
con đường
rồi
bước
đi. Oán Đất nói :” Ai bảo
chúng ta sinh ra ở quê nghèo, anh không
được
đi học,
không tính được con đường
nào có khả năng dẫn
đến
thành phố
nhất,
anh sẽ
đi con đường
lớn
bên cạnh
đường
Oán Trời
vậy”.
Thế
là anh ta cũng đi.
Chỉ
còn lại
một
con đường
nhỏ,
Vô Hải
cũng không nắm được
chủ
ý. Anh ấy
nghĩ tới
nghĩ lui, quyết định
hay là đi vào trong thị trấn
hỏi
trưởng
thôn. Trưởng
thôn gặp
anh ta, nhưng vẫn
lắc
đầu
nói: “Chưa
ai từng
vào thành phố, bởi
vì nó xa lắm. Nhưng,
con trai à,
ta có thể
nói với
con lời
của
tổ
phụ
rằng, đường
đi dù sai cũng là đường!”
Vô
Hải
ghi nhớ
lời
dạy
của
trưởng
thôn, bước
đi trên con đường nhỏ,
theo đuổi
giấc
mơ
vào thành phố.
Những
đau khổ,
gian nan anh ấy trải
qua không gì bằng, mỗi
một
lần
trắc
trở,
mỗi
một
lần
thất
bại
đều
không quật
ngã nổi
anh ta. Khi anh ta đứng trước
cảnh
tuyệt
vọng,
đều
tự
nói với
chính mình “đường đi dù sai cũng là đường”,
thế
là anh ấy
vượt
qua.
Vào
một
ngày của
10 năm sau, cuối cùng anh ấy
cũng nhìn thấy được
thành phố
mà mình ngày đêm mơ ước.
Bằng
sự
nhẫn
nại
và nghị
lực
của
mình, anh ta làm từ chổ
thấp
nhất
là đánh giày, nhặt rác, rửa
chén đến
một
nhân viên bình thường của
công ty, cuối cùng anh cũng mở
một
công ty cho riêng mình.
30
năm sau, Vô Hải đã già, giao công ty lại
cho con mình quản lý, còn mình thì về
quê tìm hai người anh cùng đi với
mình năm xưa. Vẫn
là làng quê nghèo khổ ở
miền
Tây, vẫn
là nhà tranh vách lá, Oán Trời và Oán Đất
đều
ở
đó, vẫn
là những
ngày tháng mặt trời
mọc
thì làm, mặt trời
lặn
thì nghỉ.
Ba
anh em kể
lại
câu chuyện
của
mình. Oán Trời đi theo con đường
lớn
được
5 tháng, đường càng ngày càng hẹp,
còn có cả
dã thú, nên đành quay đầu về
đường
cũ. Oán Đất nói con đường
anh ấy
đi cũng không khác gì con đường của
Oán Trời,
cuối
cùng cũng từ những
gian nan mà quay trở về.
Oán Trời
và Oán Đất
hối
hận
nói: “Lúc đầu, nếu
chúng tôi chọn con đường
nhỏ
mà chú đi thì bây giờ tốt
biết
mấy”.
Vô Hải
nghe xong thở dài: “Con đường
em đi so với con đường
các anh cũng giống nhau cả.
Điều
duy nhất
không giống
là em không quay đầu. Thực
ra, mỗi
con đường
đều
có thể
dẫn
đến
thành phố,
đường
đi dù sai cũng vẫn là đường”.
Ảnh: Internet
Thứ Tư Tuần XXX Thường Niên Năm 2
Lời Chúa: Lc 13, 22-30
22 Trên đường lên Giêrusalem, Đức Giêsu đi ngang qua các thành thị và làng mạc mà giảng dạy. 23 Có kẻ hỏi Người: "Thưa Ngài, những người được cứu thoát thì ít, có phải không?" Người bảo họ: 24 "Hãy chiến đấu để qua được cửa hẹp mà vào, vì tôi nói cho anh em biết: có nhiều người sẽ tìm cách vào mà không thể được. 25 "Một khi chủ nhà đã đứng dậy và khoá cửa lại, mà anh em còn đứng ở ngoài, bắt đầu gõ cửa và nói: "Thưa ngài, xin mở cho chúng tôi vào!, thì ông sẽ bảo anh em: "Các anh đấy ư? Ta không biết các anh từ đâu đến! 26 Bấy giờ anh em mới nói: "Chúng tôi đã từng được ăn uống trước mặt ngài, và ngài cũng đã từng giảng dạy trên các đường phố của chúng tôi. 27 Nhưng ông sẽ đáp lại: "Ta không biết các anh từ đâu đến. Cút đi cho khuất mắt ta, hỡi tất cả những quân làm điều bất chính!” 28 "Bấy giờ anh em sẽ khóc lóc nghiến răng, khi thấy các ông Ápraham, Ixaác và Giacóp cùng tất cả các ngôn sứ được ở trong Nước Thiên Chúa, còn mình lại bị đuổi ra ngoài. 29 Thiên hạ sẽ từ đông tây nam bắc đến dự tiệc trong Nước Thiên Chúa. 30 "Và kìa có những kẻ đứng chót sẽ lên hàng đầu, và có những kẻ đứng đầu sẽ xuống hàng chót."
Lạy Chúa, xin gìn giữ con trên con đường cuộc đời mình. Xin hướng dẫn con, đưa con đi theo con đường ngay chính. Amen.
0 comments:
Đăng nhận xét