Vào một
buổi sáng mùa hè, tôi thả
bộ chung quanh công viên Devoe, bên
cạnh nhà thờ.
Quan sát cảnh sinh hoạt
xuất hiện
có người già, thanh niên, thiếu
nữ, người
Mỹ, Tây, Ta và Tầu.
Đây đó mấy người
còn đang ngủ trên những
chiếc ghế
gỗ. Vài người
đi lượm long. Có người
dẫn chó đi dạo
buổi sáng. Người
tập thể
dục, người
ngồi đọc
báo và đám trẻ chơi
banh bóng
rổ. Có những
kẻ ăn mặc
đẹp hơn
vội vã tắt
ngang qua công viên đi làm việc. Một
nhóm chàng trai trẻ vô gia cư,
di dân
bất hợp
pháp và đang ngồi tãn gẫu.
Một vài người
thu dọn làm sạch
công viên. Xem ra cảnh vẻ
thật êm đềm,
họ không dứt
lác và không quấy rầy.
Họ là những
người thấp
cổ bé miệng.
Những người
nghèo khó ăn mặc đơn
sơ chỉ
chăm lo kiếm sống
mỗi ngày. Họ
không la hét, vênh váo, đua đòi hay ăn xài hoang phí. Đa số
thuộc thành phần
lao động khiêm tốn.
Tôi
chỉ
biết
dâng lời
tạ
ơn
Chúa trong mọi
sự.
Tôi có khác gì những người
đang có mặt trong công viên. Đã có lúc cả
gia tài của tôi vỏn
vẹn
chỉ
một
bộ
đồ
trên người.
Tôi cũng thuộc thành phần
di dân, ngoại kiều
và được
chấp
nhận
như
một
công dân. Tôi được may mắn
có nơi
ăn chốn
ở,
có công ăn việc làm và có mọi
thứ
cần
thiết.
Thầm
cám tạ
ơn
Chúa. Chẳng
phải
vì công lao hay sức lực
riêng mà chỉ do lòng thương
xót của
Chúa ban. Tác giả sách Huấn
Ca giúp chúng ta nhận được
thân phận
yêu hèn và thấp bé của
mình. Lời
khuyên răn rất chân tình: Hỡi
con, con hãy thi hành công việc con cách hiền
hoà, thì con sẽ được
người
đẹp
lòng Chúa quý chuộng (Hc 3, 17). Nhìn
những
người
chung quanh, tôi cảm thấy
thật
thương
họ.
Một
người
mẹ
trẻ
đi lượm
long để
kiếm
thêm chút tiền cho bữa
ăn gia đình. Mọi công việc
họ
làm đều
đáng tôn trọng. Họ
không ngại
ngùng, không sợ dơ
dáy, bẩn
thỉu
hay hôi hám. Họ kiếm
sống
bằng
đôi bàn tay tinh sạch qua công khó và mồ
hôi nước
mắt.
Họ
rất
đáng được
tôn trọng.
Buông
bỏ
lớp
vỏ
ngoài, ai cao trọng hơn
ai chứ!
Danh dự
hay chức
vị
là để
phục
vụ.
Sách Huấn
Ca dậy
rằng:
Càng làm lớn, con càng phải
hạ
mình trong mọi sự,
thì con sẽ được
đẹp
lòng Chúa (Hc 3, 18). Hạ mình là cách thế
tốt
nhất
để
gặp
gỡ
và đến
với
tha nhân. Con đường khiêm hạ
là con đường
của
Chúa đến
với
nhân loại.
Không bao giờ chúng ta học
hết
được
bài học
về
nhân đức
khiêm nhường.
Càng khiêm nhường càng trở
nên vĩ đại.
Qua sự
khiêm hạ,
chúng ta có thể đến
với
mọi
người
và mọi
nơi.
Khiêm hạ
như
dòng nước
chảy
xuống
thấm
nhuần
vào đất.
Nước
bao giờ
cũng chảy
xuống
thấp
nên có thể đến
mọi
nơi.
Nước
thấm
tới
đâu thì làm đất đai thêm mầu
mỡ
và phì nhiêu...
Xem
thêm: http://tonggiaophanhue.net/
Lạy Chúa,
Giữa
một thế
giới chạy
theo tiện nghi, hưởng
thụ,
xin cho con biết
bằng lòng với
cuộc sống
đơn sơ.
Giữa
một thế
giới còn nhiều
người đói nghèo,
xin cho con đừng
thu tích của cải.
Giữa
một thế
giới mà sự
sống bị
chà đạp,
xin cho con biết
quý trọng phẩm
giá từng người.
Giữa
một thế
giới không tìm thấy
hướng sống,
xin cho con biết
xây lại niềm
tin.
Lạy
Chúa Giêsu,
xin cho con cảm
được cơn
đói
đang
giày
vò
bao người,
xin cho con nghe được
lời mời
của Chúa:
“Các con hãy cho họ
ăn đi.”
Ước gì chúng con dám trao tất
cả những
gì chúng con có cho Chúa,
để
Chúa trao tất cả
những gì Chúa có cho chúng con và
cho cả nhân loại.
Lm
Antôn Nguyễn Cao Siêu, SJ
Thứ Bảy Tuần XXX Thường Niên Năm 2
Lời
Chúa: Lc 14, 1. 7-11
Khi ấy, Chúa Giêsu vào
nhà một thủ lãnh các người biệt phái để dùng bữa, và họ dò xét Người. Người nhận thấy cách những kẻ được mời chọn chỗ nhất, nên nói với họ dụ ngôn này rằng:
"Khi
có ai mời ngươi dự tiệc cưới, ngươi đừng ngồi vào chỗ nhất, kẻo có người trọng hơn ngươi cũng được mời dự tiệc với ngươi, và chủ tiệc đã mời ngươi và người ấy, đến nói với ngươi rằng: 'Xin ông nhường chỗ cho người này', bấy giờ ngươi sẽ phải xấu hổ đi ngồi vào chỗ rốt hết. Nhưng khi ngươi được mời, hãy đi ngồi vào chỗ rốt hết, để khi người mời ngươi đến nói với ngươi rằng: 'Hỡi bạn, xin mời bạn lên trên', bấy giờ ngươi sẽ được danh dự trước mặt những người dự tiệc.
"Vì
hễ ai nhắc mình lên, sẽ phải hạ xuống, và ai hạ mình xuống, sẽ được nhắc lên".
Lạy Chúa, cảm ơn Chúa vì vô vàn ân huệ Chúa ban cho con. Amen.
0 comments:
Đăng nhận xét