Trong
cuộc
đời,
có được
một
người
bạn
tri kỷ
đã là quá đủ. Loại
tình cảm
này, không tác động vào thế
giới
mỗi
người,
chỉ
đồng
hành vô hình, mang theo cùng tiếng nói từ
con tim…
Ngày xưa
có một
phú ông rất thích thưởng
trà, phàm là người đến
nhà dùng trà, dù là người nghèo hay giàu thì
ông ta đều
sẽ
phân cho hạ nhân chiêu đãi.
Một
hôm nọ,
có một
tên ăn mày rách rưới đứng
trước
cửa
nhà phú ông, không xin cơm, chỉ
nói đến
xin bát nước trà. Hạ
nhân cho hắn vào nhà, đun trà cho hắn.
Tên
ăn mày nhìn nhìn rồi nói: “Trà này không
ngon”.
Hạ
nhân nhìn hắn lấy
làm lạ
rồi
đổi
một
bát trà ngon khác.
Tên
ăn mày ngửi ngửi,
nói: “Trà này ngon, nhưng nước
vẫn
chưa
được,
phải
dùng nước
suối
trong”.
Hạ
nhân nhìn ra hắn cũng có chút hiểu
biết,
liền
đi lấy
nước
suối
cất
trữ
từ
sáng sớm
ra để
pha trà.
Tên
ăn mày nhấp thử
một
ngụm,
nói: “Nước
rất
tốt,
nhưng
củi
sao trà không được, củi
phải
dùng củi
sau danh sơn. Bởi
vì củi
phía trước
núi đón nắng nên chất
củi
xốp,
còn sau núi chất củi
chắc
cứng”.
Hạ
nhân cuối
cùng nhận
định
người
này tinh thông trà đạo, liền
dùng loại
củi
tốt
pha lại
trà, rồi
mời
lão gia ra tiếp. Sau khi trà được
mang lên, phú ông và tên ăn mày đối
ẩm
một
bát.
Tên
ăn mày nói: “Ừm, bát trà lần
này, nước,
củi,
lửa
đều
tốt,
chỉ
có ấm
pha trà không ổn”.
Phú
ông nói: “Đây là ấm pha tốt
nhất
của
ta”.
Tên
ăn mày lắc
đầu,
từ
trong áo cẩn thận
lấy
ra một
ấm
trà bằng
đất
sét tử
sa, yêu cầu hạ
nhân dùng chiếc bình này để
pha lại
trà. Phú ông vừa nhấp
thử
mùi vị
quả
nhiên không tầm thường,
lập
tức
chắp
tay thi lễ với
tên ăn mày: “Ta xin mua lại chiếc
ấm
tử
sa này, bao nhiêu cũng được”.
Nhưng
tên ăn mày cũng rất
thích chiếc ấm
tử
sa, nhất
định
không muốn
bán, tên ăn mày dứt khoát trả
lời:
“Không được,
chiếc
ấm
này là cuộc sống
của
ta, ta không thể bán”. Tên ăn mày vội
vàng rót trà ra, cất lại
chiếc
ấm.
Phú
ông vội
vã ngăn lại, nói: “Ta đổi
một
nửa
gia sản
để
lấy
chiếc
ấm
của
ngươi”.
Tên
ăn mày không tin, vẫn bước
tiếp.
Phú ông nôn nóng, nói: “Ta đổi toàn bộ
tài sản
để
lấy
chiếc
ấm
của
ngươi”.
Tên
ăn mày nghe vậy không tự
chủ
mỉm
cười,
nói: “Nếu
không phải
tôi tiếc
chiếc
ấm
này thì cũng không lâm vào bước đường
như
hôm nay”. Nói xong tên ăn mày quay người
bỏ
đi.
Phú
ông sốt
ruột
nói: “Như
này đi, ấm
là của
ngươi,
ngươi
hãy ở
lại
nhà ta, ta ăn gì ngươi ăn đó, nhưng
có một
điều
kiện,
chính là ngày nào cũng phải cho ta nhìn chiếc
ấm,
thế
nào”. Phú ông quá thích chiếc ấm
rồi
vì vậy
trong lúc cấp bách nghĩ ra cách đó.
Tên
ăn mày cũng vì miếng ăn qua ngày mà
túng quẫn,
chuyện
tốt
như
vậy
sao lại
không đồng
ý nhỉ?
Vậy
là hắn
vui vẻ
đồng
ý yêu cầu
của
phú ông.
Cứ
như
vậy,
tên ăn mày ở lại
nhà phú ông, ăn cùng ở cùng phú ông, hai người
ngày ngày nâng niu chiếc ấm
trà, chia sẻ với
nhau, thưởng
trà ẩm
rượu,
vô cùng ăn ý. Cứ thể
hơn
mười
năm qua đi hai người trở
thành hai lão già tri kỷ thấu
hiểu
nhau.
Thời
gian trôi đi, phú ông và tên ăn mày cũng dần
già đi, lúc này người ta nhận
ra người
bạn
ăn mày lớn
tuổi
hơn
phú ông.
Một
hôm phú ông mới nói với
người
bạn
ăn mày của
mình: “Ông không có con cháu nối dõi, không có ai kế
thừa
chiếc
ấm
trà, không bằng sau khi ông đi, để
tôi giúp ông bảo quản,
ông thấy
thế
nào?”.
Lão
ăn mày rưng
rưng
đồng
ý. Không lâu sau, lão ăn mày thật sự
ra đi, phú ông cũng được như
mong muốn
có được
chiếc
ấm
tử
sa.
Vừa mới đầu, phú ông chìm
trong cảm giác vui sướng có được chiếc ấm tử sa, cho đến một ngày, lúc phú ông
đang ngắm nghía trên dưới trước sau chiếc ấm đột nhiên cảm thấy như thiếu thứ gì đó, lúc này trước mắt ông hiện lên hình ảnh ngày trước cùng ông ăn mày
vui vẻ thưởng trà. Hiểu rõ tất cả rồi, lão phú ông lạnh lùng ném mạnh chiếc ấm xuống đất…
***
Câu chuyện kết thúc, kết cục có lẽ khiến người ta không ngờ được. Theo thời gian, có rất nhiều thứ cũng đổi thay, tình nghĩa giữa phú ông và tên ăn mày đã vượt qua cái giá trị ban đầu của ấm trà, thứ dù có tốt đến đâu nếu không có ai cùng thưởng thức thì cũng mất đi ý nghĩa của nó, thứ đáng giá đến đâu cũng không đáng giá bằng tri kỷ. Hãy nghĩ về cuộc đời mình, thứ gì mới là quan trọng nhất trong cuộc đời bạn? Có lẽ chính là người cùng bạn giao tâm thưởng trà!
Câu chuyện kết thúc, kết cục có lẽ khiến người ta không ngờ được. Theo thời gian, có rất nhiều thứ cũng đổi thay, tình nghĩa giữa phú ông và tên ăn mày đã vượt qua cái giá trị ban đầu của ấm trà, thứ dù có tốt đến đâu nếu không có ai cùng thưởng thức thì cũng mất đi ý nghĩa của nó, thứ đáng giá đến đâu cũng không đáng giá bằng tri kỷ. Hãy nghĩ về cuộc đời mình, thứ gì mới là quan trọng nhất trong cuộc đời bạn? Có lẽ chính là người cùng bạn giao tâm thưởng trà!
Nguồn:
mangthuvien.com
Thứ Sáu Tuần XXVII Thường Niên Năm 2
Lời Chúa: Lc 11, 15-26
15 Nhưng trong số đó có mấy người lại bảo: "Ông ấy dựa thế quỷ vương Bêendêbun mà trừ quỷ." 16 Kẻ khác lại muốn thử Người, nên đã đòi Người một dấu lạ từ trời. 17 Nhưng Người biết tư tưởng của họ, nên nói: "Nước nào tự chia rẽ thì sẽ điêu tàn, nhà nọ đổ xuống nhà kia. 18 Nếu Xatan cũng tự chia rẽ chống lại chính mình, thì nước nó tồn tại sao được? ... bởi lẽ các ông nói tôi dựa thế Bêendêbun mà trừ quỷ. 19 Nếu tôi dựa thế Bêendêbun mà trừ quỷ, thì con cái các ông dựa thế ai mà trừ? Bởi vậy, chính họ sẽ xét xử các ông. 20 Còn nếu tôi dùng ngón tay Thiên Chúa mà trừ quỷ, thì quả là Triều Đại Thiên Chúa đã đến giữa các ông. 21 Khi một người mạnh được vũ trang đầy đủ canh giữ lâu đài của mình, thì của cải người ấy được an toàn. 22 Nhưng nếu có người mạnh thế hơn đột nhập và thắng được người ấy, thì sẽ tước lấy vũ khí mà người ấy vẫn tin tưởng và sẽ đem phân phát những gì đã lấy được. 23 "Ai không đi với tôi là chống lại tôi, và ai không cùng tôi thu góp là phân tán.” 24 "Khi
thần ô uế xuất khỏi một người, thì nó đi rảo qua những nơi khô cháy, tìm chốn nghỉ ngơi. Mà vì tìm không ra, nó nói: "Ta sẽ trở về nhà ta, nơi ta đã bỏ ra đi." 25 Khi đến nơi, nó thấy nhà được quét tước, dọn dẹp hẳn hoi. 26 Nó liền đi kéo thêm bảy thần khác dữ hơn nó, và chúng vào ở đó. Rốt cuộc tình trạng của người ấy lại còn tệ hơn trước."
Lạy
Chúa Giêsu Thánh Thể, Chúa biết
con xin gì. Xin Ngài cho con biết siêng năng đến
với
Mẹ,
để
nhờ
Mẹ
bầu
cử
cùng Ngài cho con. Amen.
0 comments:
Đăng nhận xét