ĐTGM. Giuse Ngô Quang Kiệt
Mỗi khi chiêm ngắm
Thánh Thể Chúa, tôi không ngừng ngỡ ngàng trước tình yêu của Người. Tình yêu ấy
vô cùng cao cả nhưng lại rất đỗi đơn sơ. Đơn sơ như hình ảnh tấm bánh.
Tấm bánh, tình
yêu gần gũi.
Sao Chúa không hoá thân làm viên kim
cương quý giá mà lại làm một tấm bánh? Tấm bánh bình thường, quen thuộc quá. Từ
khi kinh tế phát triển, bánh càng ngày càng xuống giá, bớt được quý trọng.
Tuy bình thường, nhưng bánh vẫn là lương
thực cần thiết cho con người. Cũng như khí trời, như nước, bánh đi vào sinh hoạt
hằng ngày của con người. Bình thường lắm nhưng không có không được.
Chúa trở thành tấm bánh để gần gũi với
loài người, để đi vào sinh hoạt đời thường của con người. Con người có thể đến
với Chúa dễ dàng, không e ngại, sợ sệt. Chỉ là một tấm bánh vừa tầm tay mọi người.
Chỉ là một tấm bánh sẵn sàng đáp ứng nhu cầu của con người. Thật khiêm nhường
mà đầy ý nhị.
Thật đơn sơ nhưng cũng thật sâu xa vì tấm
bánh nói lên tình yêu tự hiến.
Tấm bánh, tình
yêu tự hiến.
Bánh sẽ chẳng còn ý nghĩa nếu chỉ để
trưng bày cho người ta chiêm ngắm. Bánh chỉ có ý nghĩa khi được sử dụng. Được sử
dụng là bị bẻ ra, bị nghiền nát, bị tan biến, bị tiêu hoá. Vì thế, trở thành tấm
bánh là chấp nhận chịu đau đớn, chịu huỷ hoại. Đây không phải là một chấp nhận
bất đắc dĩ, vì tấm bánh bao giờ cũng mời mọc tiêu thụ.
Khi xưng mình là bánh bởi trời, Chúa
Giêsu bày tỏ một tình yêu tha thiết, sẵn sàng chịu nghiền nát, tan biến, chịu
chết cho nhân loại. Chúa chịu chết cho ta được sống. Chúa chịu huỷ hoại cho ta
được lành lặn các thương tích. Chúa bé nhỏ đi cho ta được lớn mạnh.
Tấm bánh bị tiêu hoá để thực hiện một
tình yêu hiệp thông.
Tấm bánh, tình
yêu hiệp thông.
Chúa Giêsu tha thiết với sự hiệp thông.
Người không ngừng mời gọi con người đến sống thân mật với Người. Người tự nhận
mình là cây nho và mời gọi mọi người hãy trở thành cành nho gắn kết với cây
nho.
Hôm nay, Người còn chủ động trở thành tấm
bánh để hoà vào từng dòng máu, từng thớ thịt của con người trong một kết hiệp
sâu xa. Người tự tiêu huỷ mình để trở thành thịt máu của con người. Không còn sự
kết hợp nào sâu xa khăng khít hơn nữa.
Tấm bánh gợi lên một bàn tiệc tại đó anh
em quây quần trong tình thương, chia sẻ lương thực và chia sẻ tâm tình. Không
còn gì đẹp hơn. Chính Chúa Kitô tự hiến mình để quy tụ chúng ta. Chính Chúa
Kitô bị bẻ ra để cho tình huynh đệ nhân loại được mặn mà thắm thiết.
Ảnh: Công Giáo
Cover
Chúa Nhật Lễ Mình Máu Chúa
PHÚC ÂM: Mc 14, 12-16. 22-26
"Này là Mình Ta. Này là Máu Ta".
Ngày thứ nhất trong tuần lễ ăn bánh
không men là ngày giết chiên mừng lễ Vượt Qua, các môn đệ thưa Chúa Giêsu rằng:
"Thầy muốn chúng con đi dọn cho Thầy ăn Lễ Vượt Qua tại đâu?" Người
liền sai hai môn đệ đi và dặn rằng: "Các con hãy vào thành, và nếu gặp một
người mang vò nước thì hãy đi theo người đó. Hễ người ấy vào nhà nào thì các
con hãy nói với chủ nhà rằng: Thầy sai chúng tôi hỏi: 'Căn phòng Ta sẽ ăn Lễ
Vượt Qua với các môn đệ ở đâu?' Và chủ nhà sẽ chỉ cho các con một căn phòng
rộng rãi dọn sẵn sàng và các con hãy sửa soạn cho chúng ta ở đó". Hai môn
đệ đi vào thành và thấy mọi sự như Người đã bảo và hai ông dọn Lễ Vượt Qua.
Đang khi họ ăn, Chúa Giêsu cầm lấy
bánh, đọc lời chúc tụng, bẻ ra và trao cho các ông mà phán: "Các con hãy
cầm lấy, này là Mình Ta". Rồi Người cầm lấy chén, tạ ơn, trao cho các ông
và mọi người đều uống. Và Người bảo các ông: "Này là Máu Ta, Máu tân ước
sẽ đổ ra cho nhiều người. Ta bảo thật các con: Ta sẽ chẳng còn uống rượu nho
này nữa cho đến ngày Ta sẽ uống rượu mới trong nước Thiên Chúa". Sau khi
hát Thánh Vịnh, Thầy trò đi lên núi Cây Dầu.
Lạy
Chúa, Ngài hóa tấm bánh, bẻ ra vì con. Xin cho con biết luôn khiêm nhường và chân
thành đón nhận tấm bánh ấy. Amen.
0 comments:
Đăng nhận xét