Ngày kia, ông Mac-sa, một nhà văn người
Nga, đi ngang qua một sân chơi, ông dừng lại quan sát một đám trẻ em trạc tuổi
lên sáu lên bảy đang chơi đùa với nhau. Thấy chúng chơi trò gì là lạ, ông cất
tiếng hỏi:
- Này các cháu,
các cháu chơi trò gì thế? Đám trẻ nhốn nháo trả lời:
- Chúng cháu chơi
trò đánh nhau.
Nghe thế Ông Mac-sa hơi cau mày, rồi gọi
các em đến, ông ôn tồn giải thích:
- Tại sao các
cháu chỉ chơi trò đánh nhau mãi. Các cháu biết chứ, đánh nhau hay chiến tranh
có gì là đẹp đâu. Các cháu hãy chơi trò hoà bình xem nào.
Ông vừa dứt lời, một em bé reo lên:
- Phải rồi, tụi
mình thử chơi trò hoà bình một lần xem sao.
Thế là cả bọn kéo nhau ra sân, chụm đầu
vào nhau bàn tán. Thấy chúng chấp nhận ý kiến của mình, nhà văn hài lòng mỉm cười
tiếp tục đi. Nhưng chưa được mấy bước ông nghe có tiếng chân chạy theo. Và chưa
kịp quay lại, ông đã nghe giọng một em bé hỏi:
- Ông ơi, trò
chơi hoà bình làm sao? Chúng cháu không biết. Làm sao trẻ em biết chơi trò chơi
hoà bình, khi chúng vẫn thường thấy trên ti vi, tranh ảnh, những cảnh chiến
tranh khốc liệt, chém giết dã man? Chừng nào thế giới của người lớn biết sống
quảng đại yêu thương, biết giải quyết những tranh chấp không thể tránh được bằng
đường lối ôn hoà, thông cảm và tha thứ, chừng ấy thế giới trẻ thơ mới triển nở
được trong bầu khí hồn nhiên tươi sáng, hứa hẹn một tương lai huy hoàng cho gia
đình và xã hội."
Ảnh: Internet
Thứ Hai Tuần IX Thường Niên Năm Chẳn
PHÚC ÂM: Mc 12, 1-12
"Chúng bắt cậu con trai giết đi và quăng xác
ra vườn nho".
Khi ấy, Chúa Giêsu dùng dụ ngôn mà
nói với các thượng tế, luật sĩ và kỳ lão rằng: "Có người trồng một vườn
nho, rào dậu xung quanh, đào bồn đạp nho và xây một tháp, đoạn cho tá điền thuê
vườn nho và trẩy đi phương xa.
"Đến kỳ hạn, ông sai đầy tớ đến
với tá điền thu phần hoa lợi vườn nho. Nhưng những người này bắt tên đầy tớ
đánh đập và đuổi về tay không. Ông lại sai đầy tớ khác đến với họ. Người này
cũng bị chúng đánh vào đầu và làm sỉ nhục. Nhưng người thứ ba thì bị chúng
giết. Ông còn sai nhiều người khác nữa, nhưng kẻ thì bị chúng đánh đập, người
thì bị chúng giết chết.
"Ông chỉ còn lại một cậu con
trai yêu quý cuối cùng, ông cũng sai đến với họ, (vì) ông nghĩ rằng: 'Chúng sẽ
kiêng nể con trai ta'. Nhưng những tá điền nói với nhau rằng: 'Người thừa tự
đây rồi, nào ta hãy giết nó và cơ nghiệp sẽ về ta'. Đoạn chúng bắt cậu giết đi
và quăng xác ra ngoài vườn nho. Chủ vườn nho sẽ xử thế nào? Ông sẽ đến tiêu
diệt bọn tá điền và giao vườn nho cho người khác. Các ông đã chẳng đọc đoạn
Thánh Kinh này sao: 'Tảng đá những người thợ xây loại ra, trở thành đá góc
tường. Đó là việc Chúa làm, thật lạ lùng trước mắt chúng ta' ".
Họ tìm bắt Người, nhưng họ lại sợ
dân chúng. Vì họ đã quá hiểu Người nói dụ ngôn đó ám chỉ họ. Rồi họ bỏ Người mà
đi.
0 comments:
Đăng nhận xét