Tại một xa xôi hẻo lánh, có nhiều lời đồn
đại rằng hoàng tử của đất nước sẽ đến thăm làng. Những người luôn được coi là
dân đen, tầng lớp thấp trong làng đều vui mừng, vì họ tưởng như ngôi làng này
đã bị lãng quên rồi.
Dân đen làm huyên náo hằng ngày kể từ khi
họ nghe tin đó. Nhưng không có ai vui mừng và "kích động" bằng một
người ăn xin trong làng. Vì không biết ngày hoàng tử đến, nên ngày nào ông cũng
ngồi bên vệ đường, hy vọng hoàng tử sẽ cho ông ta nhiều tiền, ít nhất là để mua
gạo đủ ăn.
Thực ra, người ăn xin có hai cái bơ sắt.
Một cái để đựng tiền xin được, và một cái để đựng ít gạo của ông ta. Hằng ngày,
người ăn xin vẫn ăn mặc rách rưới, tả tơi với hai cái ống bơ ngồi đó.
Và cuối cùng, không uổng công mong đợi,
hoàng tử đã đến và đi vào làng. Khi thấy hoàng tử đi qua, người ăn xin vội chìa
tay ra kêu lên:
- Xin bố thí cho kẻ hèn này!
- Hãy cho tôi bơ gạo của ông - Đó là những
lời duy nhất hoàng tử nói.
Người ăn xin không thể tin được vào tai
mình. Không có một lý do gì để một người giàu có nhất đất nước lại đi xin bơ gạo
của một người ăn xin. Người ăn xin định từ chối, nhưng rồi sau khi xem xét lại,
ông đổ bớt gạo ra khỏi bơ, chỉ đưa cho hoàng tử nửa bơ gạo. Hoàng tử đổ gạo vào
túi mình, rồi cho tay vào túi và lấy ra một nắm vàng, bỏ vào đúng nửa bơ, bằng
với số gạo mà hoàng tử nhận được, rồi lại đưa cho người ăn xin.
Hoàng tử không bao giờ quay lại, còn người
ăn xin thì suốt cuộc đời cứ băn khoăn tự hỏi: Điều gì sẽ xảy ra nếu ông ta đưa
cho hoàng tử cả bơ gạo?
Chúng ta không bao giờ biết là chúng ta sẽ
nhận được gì khi chúng ta cho đi, nhưng hãy tin rằng cuộc sống là công bằng, và
đừng chỉ giữ chặt nửa bơ gạo mà bỏ lỡ cả nắm vàng cuộc sống trả lại cho bạn.
Sưu tầm
Ảnh: Giáo xứ Cao
Xá
Thứ Năm Tuần IX Thường Niên Năm Chẳn
PHÚC ÂM: Mc 12, 28b-34
"Thiên Chúa của ngươi là Thiên Chúa duy nhất
và ngươi hãy kính mến Người".
Khi ấy, có người trong nhóm Luật sĩ
tiến đến Chúa Giêsu và hỏi Người rằng: "Trong các giới răn, điều nào trọng
nhất?" Chúa Giêsu đáp: "Giới răn trọng nhất chính là: 'Hỡi Israel,
hãy nghe đây: Thiên Chúa, Chúa chúng ta, là Chúa duy nhất, và ngươi hãy yêu mến
Chúa, Thiên Chúa ngươi hết lòng, hết linh hồn, hết trí khôn và hết sức ngươi'.
Còn đây là giới răn thứ hai: 'Ngươi hãy yêu mến tha nhân như chính mình ngươi'.
Không có giới răn nào trọng hơn hai giới răn đó". Luật sĩ thưa Người:
"Thưa Thầy, đúng lắm! Thầy dạy phải lẽ khi nói Thiên Chúa là Chúa duy
nhất, và ngoài Người, chẳng có Chúa nào khác. Yêu mến Chúa hết lòng, hết trí
khôn, hết sức mình, và yêu tha nhân như chính mình thì hơn mọi lễ vật toàn
thiêu và mọi lễ vật hy sinh". Thấy người ấy tỏ ý kiến khôn ngoan, Chúa
Giêsu bảo: "Ông không còn xa Nước Thiên Chúa bao nhiêu". Và không ai
dám hỏi Người thêm điều gì nữa.
Lạy
Chúa, Ngài dạy con phải biết mến Chúa và yêu thương tha nhân. Nhưng yêu thương tha
nhân cách nào đây khi con còn quá ích kỷ. Xin Ngài ban cho con trái tim rộng mở
để con bao dung hết mọi lỗi lầm của anh em con và sống bác ái hơn. Amen.
0 comments:
Đăng nhận xét