Có một vị thánh nọ thánh thiện đến độ, không hề dám có ý nghĩ rằng
mình là một con người thánh thiện.
Ngày kia, một thiên thần đến nói với ngài: "Chúa sai tôi đến gặp
ngài. Ngài hãy xin bất cứ điều gì ngài muốn. Chúa sẽ ban cho ngài. Vậy ngài có
muốn được ơn chữa bệnh không?"
Vị thánh trả lời: "Không. Thà để cho chính Chúa chữa trị thì tốt
hơn". Vị sứ thần đề nghị điều khác: "Ngài có muốn đem những người tội
lỗi trở về đường công chính không?"
Vị thánh cũng lắc đầu từ chối: "Không. Cải hóa tâm hồn không phải
là việc của tôi. Ðó là công việc của các thiên thần". Vị sứ giả của Chúa mới
gợi ý thêm: "Ngài có muốn trở thành một mẫu gương để thiên hạ luôn đến để
bắt chước không?"
Vị thánh cũng khiêm tốn trả lời: "Không. Bởi vì làm như thế tôi sẽ
trở thành trung tâm thu hút sự chú ý". Thiên thần mới hỏi: "Vậy thì
ngài mong muốn điều gì?". Vị thánh trả lời: "Ơn Chúa, có ơn chúa, đó
là điều tôi hằng khao khát".
Vị thiên thần được Chúa sai đến vẫn chưa chịu bỏ cuộc, nên đề nghị lần
cuối cùng: "Ngài phải xin một phép lạ. Nếu không tôi đành phải để phép lạ
xảy ra vậy". Vị thánh của chúng ta đành phải ưng thuận: "Vậy thì tôi
xin điều này: ước gì mọi việc thiện được thực thi qua tôi mà tôi không hề hay
biết". Thế là để cho lời ước của vị thánh thành sự thật, Thiên Chúa ban
cho cái bóng phía sau của ngài được mọi thứ quyền năng. Nơi nào có cái bóng
ngài đi qua, thì nơi đó, người bệnh được lành, đất đai trở thành phì nhiêu, nguồn
suối phát sinh sự sống, niềm vui trở lại trên những khuôn mặt sầu khổ.
Nhưng vị thánh không hề hay biết điều đó, vì dân chúng chú ý đến cái
bóng đến độ quên hẳn con người.
Hôm nay Giáo Hội
kính nhớ các thánh anh hài, những vị thánh đã chết vì Ðức Kitô mà cũng không hề
hay biết rằng mình phải chết vì Ngài. Các trẻ em ấy là kiểu mẫu của không biết
bao nhiêu vị thánh vô danh.
Có những Mẹ Têrêxa Calcutta, những linh mục Pierre mà thế giới không
ngừng nhắc đến, nhưng cũng có không biết bao nhiêu những người cha, người mẹ,
người chồng, người vợ ngày ngày âm thầm hy sinh trong không biết bao nhiêu công
việc vô danh, phiền toái mỗi ngày. Có biết bao nhiêu người đang âm thầm đau khổ
và hy sinh cầu nguyện mà không thể thấy được kết quả của lời cầu nguyện của
mình. Có biết bao nhiêu người âm thầm phục vụ tha nhân cách này hay cách khác
mà không hề được đền đáp hay nhắc nhớ…
Trích
sách Lẽ Sống
Ảnh:
Internet
Ngày 28/12 Các
Thánh Anh Hài. Lễ kính.
PHÚC ÂM: Mt 2, 13-18
"Hêrôđê giết
hết các con trẻ ở Bêlem".
Khi
các đạo sĩ ra đi, thiên thần Chúa hiện ra với ông Giuse trong lúc ngủ và bảo
ông: "Hãy thức dậy, đem Hài Nhi và mẹ Người trốn sang Ai-cập, và ở đó cho
tới khi tôi báo lại ông, vì Hêrođê sắp sửa tìm kiếm Hài Nhi để sát hại Người".
Ông thức dậy, đem Hài Nhi và mẹ Người lên đường trốn sang Ai-cập đang lúc ban
đêm. Ông ở lại đó cho tới khi Hêrođê băng hà, hầu làm trọn điều Chúa dùng miệng
tiên tri mà phán rằng: "Ta gọi con Ta ra khỏi Ai-cập".
Bấy
giờ Hêrođê thấy mình bị các đạo sĩ đánh lừa, nên nổi cơn thịnh nộ và sai quân
đi giết tất cả con trẻ ở Bêlem và vùng phụ cận, từ hai tuổi trở xuống, tính
theo thời gian vua đã cặn kẽ hỏi các đạo sĩ. Thế là ứng nghiệm lời tiên tri
Giêrêmia đã nói: Tại Rama, người ta nghe tiếng khóc than nức nở, đó là tiếng bà
Rakhel than khóc con mình, bà không chịu cho người ta an ủi bà, vì các con bà
không còn nữa.
0 comments:
Đăng nhận xét