Lịch sử kể lại rằng vì phải xử quá nhiều vụ oan ức nên nhà vua càng
ngày càng trở nên lãnh đạm vô cảm. Nói cách khác, càng ngày nhà vua càng khô
khan và khe khắt khi xử án. Đôi mắt của ông không còn được ánh mắt cảm thông
như trước.
Một hôm khi Salomon ngồi lên ngai và sắp sửa xử một vụ án, thì chiếc
vương miện trên đầu vua bỗng tuột xuống che cả hai con mắt. Nhà vua lấy tay đẩy
nó lên, nhưng chỉ một phút sau là nó lại sụp xuống. Sự việc tái diễn đến 8 lần
như thế. Cuối cùng nhà vua bực quá nói với nó:
- Tại sao mày cứ sụp xuống che mắt tao mãi như thế?
Chiếc vương miệng trả lời:
- Tôi phải làm thế để nhắc cho Ngài biết rằng: khi mà quyền hành đã mất
đi sự cảm thông thì người cầm quyền sẽ bị che mắt như thế.
Khi cái nhìn không còn đi cùng với con tim thì cái nhìn đó sẽ trở
thành khô cằn chai đá. Nhìn như thế có khác gì mắt bị mù!.
Ảnh:
Qq
Bài Tin Mừng hôm
nay ghi lại: "Chúa Giêsu đi rảo khắp các thành phố và làng mạc để dạy dỗ
và chữa lành các bệnh hoạn tật nguyền. Khi nhìn đoàn lũ dân chúng, Ngài động
lòng thương xót họ.” (Mt 14,14)
Thứ Bảy Tuần I Mùa Vọng Năm B
PHÚC ÂM: Mt 9, 35
- 10, 1. 6-8
"Thấy đoàn
lũ dân chúng, Người động lòng xót thương họ".
Khi
ấy, Chúa Giêsu đi rảo khắp các thành phố làng mạc, dạy dỗ trong các hội đường,
rao giảng Tin Mừng Nước Trời, và chữa lành mọi bệnh hoạn tật nguyền. Thấy đoàn
lũ dân chúng, Người động lòng xót thương họ, vì họ tất tưởi bơ vơ như những con
chiên không có người chăn, Người liền bảo môn đệ rằng: "Lúa chín đầy đồng,
mà thợ gặt thì ít. Các con hãy xin chủ ruộng sai thợ đi gặt lúa".
Và
Người triệu tập mười hai môn đệ, ban cho họ quyền năng trên các thần ô uế, để họ
xua đuổi chúng, và chữa lành mọi bệnh hoạn tật nguyền. Người bảo: "Các con
hãy đi đến cùng chiên lạc của nhà Israel trước đã, và rao giảng rằng: Nước Trời
đã đến gần. Hãy chữa lành người liệt, phục sinh kẻ chết, chữa lành người phung,
và xua trừ ma quỷ. Các con đã lãnh nhận nhưng không, thì hãy cho nhưng
không".
0 comments:
Đăng nhận xét