Có một cô bé mồ côi cha sống với mẹ tại một vùng quê hẻo lánh. Nhà rất
nghèo, hai mẹ con phải làm việc quần quật cả ngày mới kiếm đủ ăn. Cô bé không
có bạn bè, không có đồ chơi nhưng cô không bao giờ cảm thấy buồn và cô đơn. Gần
nhà cô là một khu rừng, lúc nào cũng tràn ngập tiếng chim hót... và những bông
hoa rực rỡ... Vào mùa đông năm đó, mẹ cô bé bị bệnh và không thể làm việc được,
cô bé bận rộn cả ngày với việc đan len để sau đó mang ra chợ bán những đôi vớ bằng
len, dù rằng ngay chính đôi chân trần của cô luôn tái xanh vì lạnh.
Gần đến ngày Giáng sinh, cô bé nói với mẹ: “Không biết năm nay ông già
Noel có mang quà đến cho con không, nhưng con vẫn đặt đôi giày trong lò sưởi.
Chắc ông già Noel không quên con đâu phải không mẹ?”. Bà mẹ âu yếm vỗ về: “Đừng
nghĩ đến điều đó trong ngày Giáng sinh năm nay con gái ạ. Chúng ta chỉ cầu mong
có đủ thực phẩm để qua mùa đông khắc nghiệt này là quý lắm rồi”. Nhưng cô bé
không tin rằng ông già Noel có thể quên cô. Vào buổi tối trước ngày Giáng sinh,
cô đặt đôi giày trong lò sưởi và đi ngủ với giấc mơ về ông già Noel. Người mẹ
nhìn vào đôi giày của con và buồn rầu khi nghĩ đến sự thất vọng của con gái, nếu
buổi sáng hôm sau cô không nhìn thấy một món quà nào trong đó. Năm nay, ngay cả
một món quà Giáng sinh nhỏ cho con, bà cũng không lo được.
Buổi sáng hôm sau, cô bé thức dậy sớm và chạy đến nơi cô đặt đôi giày.
Đúng như sự mơ ước của cô, đêm qua ông già Noel đã đến và mang cho cô bé một
món quà. Đó là một con chim nhỏ bé nằm thiêm thiếp trong chiếc giày, có lẽ vì
đói và lạnh. Nó nhìn cô bé với đôi mắt long lanh và kêu lên mừng rỡ khi cô vuốt
nhẹ lên bộ lông mềm mại của nó. Cô bé nhảy múa vì vui mừng và ôm chặt con chim
nhỏ bé vào ngực mình. Cô chạy đến bên giường, nơi mẹ cô đang nằm và reo lên:
“Hãy nhìn con đây mẹ ơi. Ông già Noel không quên con và đã mang đến cho con món
quà ý nghĩa này!”. Những ngày sau đó, cô bé săn sóc con chim, sưởi ấm và cho nó
ăn. Con chim líu ríu bên cô bé và đậu lên vai cô trong khi cô làm việc. Khi mùa
xuân đến, cô bé mở lồng cho con chim bay vào rừng nhưng nó không chịu bay xa, cứ
loanh quanh gần nhà cô bé và mỗi buổi sáng, cô bé lại thức giấc bởi tiếng hót
líu lo bên ngoài song cửa sổ....
Bà mẹ nhìn con
trong niềm hạnh phúc vô bờ... Vì không muốn làm con thất vọng, bà đã vào rừng
đêm hôm đó hy vọng tìm thấy một thứ gì làm qùa thay ông noel tặng con, và đã gặp
chú chim sắp chết vì lạnh và đói này....
Góp
nhặt
Ảnh:
Internet
Ngày 29/12 Tuần Bát
Nhật Lễ Giáng Sinh
PHÚC ÂM: Lc 2, 22-35
"Ánh sáng đã
chiếu soi các lương dân".
Khi
mãn thời hạn thanh tẩy theo Luật Môsê, ông bà đem Chúa Giêsu lên thành
Giêrusalem, để dâng cho Chúa, như đã viết trong lề luật Chúa rằng: "Mọi
con trai đầu lòng sẽ được gọi là của thánh, dâng cho Thiên Chúa", và việc
dâng lễ vật như đã nói trong lề luật Chúa là "một cặp chim gáy, hoặc hai bồ
câu con".
Và
lúc đó tại Giêrusalem có một người tên là Simêon, là người công chính và có
lòng kính sợ, đang mong đợi niềm an ủi Israel, có Thánh Thần ở trong ông. Ông
được Thánh Thần mách bảo là sẽ không thấy giờ chết đến, trước khi thấy Đấng
Kitô của Chúa. Được Thánh Thần thúc giục, ông vào đền thờ. Khi cha mẹ bồng trẻ
Giêsu đến để thi hành cho Người các nghi thức theo luật dạy, thì ông ẵm lấy Người
trên cánh tay mình, và chúc tụng Thiên Chúa rằng:
"Lạy
Chúa, bây giờ Chúa để cho tôi tớ Chúa đi bình an, theo như lời Chúa. Vì chính mắt
con đã thấy ơn cứu độ mà Chúa đã sắm sẵn trước mặt muôn dân, là ánh sáng đã chiếu
soi các lương dân, và vinh quang của Israel dân Chúa".
Cha
mẹ Người đều kinh ngạc về những điều đã nói về Người. Simêon chúc lành cho hai
ông bà, và nói với Maria mẹ Người rằng: "Đây trẻ này được đặt lên, khiến
cho nhiều người trong Israel phải sụp đổ hay được đứng dậy, và cũng để làm mục
tiêu cho người ta chống đối. Về phần bà, một lưỡi gươm sẽ
đâm
thấu tâm hồn bà, để tâm tư nhiều tâm hồn được biểu lộ".
0 comments:
Đăng nhận xét