Trong
kho tàng truyện các Thánh ẩn
tu trong sa mạc vào những
thế
kỷ
đầu
của
Kitô giáo có một câu chuyện
như
sau:
Có
một
ông vua vừa mới
lên ngôi. Ông muốn vào sa mạc
để
gặp
gỡ
các vị
ẩn
tu để
học
hỏi
về
sự
nhân đức
của
các ngài. Nhà vua ra lệnh cho đoàn tùy tùng
đứng
ở
xa, chỉ
có một
mình ông đến gần
túp lều
của
một
vị
ẩn
tu, ông gỡ vương
miện
cất
vào trong người rồi
rón rén đến gõ vào túp lều
của
vị
ẩn
tu. Vừa
mở
cửa,
vị
ẩn
tu biết
ngay người
trước
mặt
mình là kẻ nắm
quyền
sinh sát trong tay, nhưng nhà tu hành làm như
mình không biết
nhà vua là ai. Ngài đón tiếp như
bất
cứ
một
vị
khách nào đến thăm và vấn
kiến.
Nhà vua hỏi thăm sức
khỏe
của
các tu sĩ trong tu viện. Vị
ẩn
tu trả
lời
như
sau:
-
Tất
cả
đều
cầu
nguyện
cho sức
khỏe
của
anh.
Nhà
vua nhìn chung quanh túp lều không thấy
có bất
cứ
một
thứ
của
cải
nào ngoài một cái giỏ
đựng
một
ít bánh mì khô. Vị ẩn
tu nói như ra lịnh:
-
Mời
anh ăn.
Nói
xong, ngài cầm bánh nhúng vào nước
lã, chế
lên một
ít dầu
và muối
rồi
trao cho nhà vua. Vị ẩn
tu cũng mời nhà vua uống
nước
lã. Sau bữa ăn chỉ
có một
mẩu
bánh và nước lã ấy.
Nhà vua hỏi vị
ẩn
tu:
-
Ngài có biết tôi là ai không?
Vị
ẩn
tu trả
lời
không một
chút do dự:
-
Chỉ
có Chúa mới biết
mà thôi.
Nhà
vua liền
tiết
lộ
tông tích của mình. Lúc đó vị
ẩn
tu mới
cúi mình tỏ dấu
cung kính. Nhà vua đỡ vị
tu sĩ lên rồi nói:
-
Thầy
thật
có phúc vì thầy không phải
lo lắng
về
chuyện
thế
gian. Tôi được sinh ra là để
làm vua, và chuyện cai trị
là mối
lo canh cánh của tôi. Mỗi
ngày tôi ăn uống toàn cao lương
mỹ
vị,
nhưng
phải
nói rằng:
bánh và nước lã mà thầy
vừa
dọn
cho tôi ăn quả là bữa
ăn ngon nhất mà tôi chưa
từng
được
thưởng
thức.
Nhà vua trong câu
chuyện của
vị thánh ẩn
tu trên đây đã tìm thấy ý nghĩa của
sự tỉnh thức
ấy. Của
ngon vật lạ
không hẳn là cao lương
mỹ vị mà là của
ăn đơn sơ
từng ngày khi con người
biết nhìn bằng
con mắt trong sạch
và đơn sơ.
Họ sẽ nhận
ra chiều sâu của
mọi sự
khi con người biết
để cho tâm hồn
được lắng
đọng và thanh thản.
Họ sẽ cảm nhận
được sự
bình an đích thực.
Ảnh:
Internet
Thứ Bảy Tuần XXXIV Mùa Thường Niên Năm chẵn
PHÚC ÂM: Lc 21, 34-36
Khi ấy, Chúa Giêsu phán
cùng các môn đệ rằng: "Các con hãy giữ mình, kẻo lòng các con ra nặng nề bởi chè chén say sưa và lo lắng việc đời, mà ngày đó thình
lình đến với các con như chiếc lưới chụp xuống mọi người sống trên mặt đất. Vậy các con hãy tỉnh thức và cầu nguyện luôn, để có thể thoát khỏi những việc sắp xảy đến và đứng vững trước mặt Con Người!".
0 comments:
Đăng nhận xét