Một
tu sĩ Hồi
Giáo nọ
quy tụ
được
60 môn sinh. Sau một thời
gian giáo huấn họ,
ông quyết
định
như
sau: Ta thấy đã đến
lúc phải
làm một
cuộc
hành trình mới. Ta không biết
những
gì sẽ
xảy
ra cho thầy trò chúng ta. Các ngươi
hãy tuân giữ
các điều
ta đã truyền dạy
cho các ngươi. Hãy nhớ
điều
này: trong bất cứ
lúc nào, hễ ta giơ
tay lên trời
thì các ngươi hãy hô lớn:
"Tôi chết thay cho thầy
tôi".
Ðám môn sinh
nhận
thấy
không thể
chấp
nhận
được
một
đề
nghị
xem ra điên rồ như
thế,
cho nên 59 người đã bỏ
cuộc
trở
về
với
nếp
sống
cũ của
họ.
Chỉ
có một
người
chấp
nhận
điều
kiện
và quyết
tâm đi theo thầy mình cho đến
cùng. Hai thầy trò lên đường
mà không biết đi về
đâu. Họ
đi mãi cho đến lúc tới
một
thành phố
do một
bạo
chúa cai trị. Không bao lâu thì họ
vào thành phố, ông bạo
chúa đã ra lệnh cho các binh lính như
sau: "Các
ngươi
hãy bắt
giữ
lấy
tên du thử du thực
đầu
tiên và điệu đến
đây cho ta. Ta muốn treo cổ
hắn
để
làm một
bài học
cho bọn
vô lại
trong thành phố này".
Thế
là bọn
lính đã đến bắt
người
đệ
tử
của
vị
tu sĩ và điệu đến
trước
mặt
bạo
chúa. Giữa
lúc cuộc
hành quyết
sắp
bắt
đầu,
thì vị
tu sĩ mới
xuất
hiện
giữa
đám đông và hô lớn: "Thưa
quan lớn,
xin hãy giết tôi, vì chính tôi là người
đã dụ
dỗ
thanh niên này bỏ nhà ra đi để
sống
kiếp
sống
lang thang như tôi". Nói xong ông giơ
tay lên trời.
Vừa
thấy
cử
chỉ
ấy
của
vị
thầy,
người
thanh niên mới gào lên: "Thưa
quan lớn,
tôi muốn
chết
thay cho thầy tôi".
Quan
bạo chúa nghe thế,
mới hỏi
các viên cố vấn của
mình như sau: "Họ
là ai mà sẵn sàng chết
thay cho nhau?". Quan bạo chúa mới
cho điệu vị
tu sĩ đến trước
mặt và yêu cầu
giải thích cho cặn
kẽ về mối tương
quan giữa thầy
trò.
Vị
tu sĩ Hồi
Giáo mới
bình tĩnh phát biểu như
sau: "Thưa quan lớn,
chúng tôi có nghe nói rằng bất
cứ
ai được
giết
trong thành phố này đều
được
phúc trường
sinh bất
tử.
Dĩ nhiên, nghe biết như
thế,
cho nên thầy trò chúng tôi mới
hăm hở
đến
đây để
được
chết
như
thế".
Nghe
thế, quan bạo
chúa mới mỉm
cười, rồi
ra lệnh trả
tự do cho họ.
Người môn sinh chợt
hiểu được
rằng ai hy sinh mạng
sống mình thì sẽ
tìm lại được
nó.
Cái chết
của
Ðức
Kitô trên thập giá đều
là vô nghĩa, nếu cái chết
đó không phải là cái chết
cho mọi
người.
Thập
giá của
Ðức
Kitô sẽ
chỉ
là một
ô nhục,
nếu
thập
giá đó không là biểu trưng
của
tình yêu, sự hy sinh.
Bước
theo Ðức Kitô trong cuộc
tử nạn, vác lấy
thập giá và đi theo Ngài không là một
việc làm nhiệm
ý và tùy hứng, nhưng
là
đòi
hỏi thiết
yếu của
ơn gọi
Kitô. Con đường của
Ðức Kitô chính là con đường
của tình yêu, của
hy sinh hiến thân cho người
khác.
Trích
sách Lẽ
Sống
Thứ Sáu Tuần V Phục Sinh
PHÚC ÂM: Ga 15, 12-17
"Đây là lệnh truyền của Thầy: Các con hãy yêu mến
nhau".
Khi ấy, Chúa Giêsu phán cùng các môn đệ rằng: "Đây là lệnh truyền của Thầy: Các con hãy yêu mến nhau, như Thầy đã yêu mến các con. Không có tình yêu nào lớn hơn tình yêu của người thí mạng vì bạn hữu mình. Các con là
bạn hữu của Thầy, nếu các con thi hành
những điều Thầy truyền. Thầy không còn gọi các con là tôi tớ, vì tôi tớ không biết việc chủ làm; Thầy gọi các con là bạn hữu, vì tất cả những gì Thầy đã nghe biết nơi Cha Thầy, thì Thầy đã cho các con biết. Không phải các con đã chọn Thầy, nhưng chính Thầy đã chọn các con, và đã cắt đặt, để các con đi, và mang lại hoa trái, và để hoa trái các con tồn tại, để những gì các con xin Cha nhân danh Thầy, Người sẽ ban cho các con.
Thầy truyền cho các con điều này là: các con
hãy yêu mến nhau".
Chúa ơi,
con đã hy sinh được bao nhiêu cho Chúa?
Lâu nay con không còn nghĩ về Chúa nhiều nữa, con cũng
ít trò chuyện với Ngài. Nhưng con biết Ngài vẫn luôn bên con, không bao giờ bỏ rơi con. Xin
Chúa ban thêm đức tin cho con để con được thêm lòng
mến với Ngài, với anh em con. Amen.
0 comments:
Đăng nhận xét