Hai người
bạn
thân ngồi
bên nhau dưới một
bóng cây cổ thụ.
Cả
hai đều
đưa
mắt
nhìn về
cánh đồng
trước
mặt,
nhưng
mỗi
người
một
ý nghĩ.
Người
có dáng vẻ đầy
nghị
lực,
cái nhìn cương quyết,
thốt
lên như
sau: "Một cảnh
vật
phẳng
lặng
và độc
điệu
như
thế
này quả
thực
là nhàm chán. Tôi sẽ rời
bỏ
ngôi làng nhỏ bé này để
làm một
vòng du lịch cho biết
đó biết
đây".
Người
bạn
khác với
dáng điệu
mảnh
khảnh
ít nói, mỉm cười
nhìn vào phong cảnh xung quanh rồi
nói: "Tôi cũng có một con tuấn
mã. Từ
bao lâu nay, tôi đã đi lại không biết
bao nhiêu nơi rồi".
Hai người
chia tay nhau và hẹn cũng gặp
lại
dưới
bóng cây cổ thụ
để
kể
cho nhau nghe những cuộc
du lịch
của
mình.
Sau một
năm, họ
lại
gặp
nhau... người thứ
nhất
kể
chuyện:
"Trong một năm qua, hầu
như
nơi
nào tôi cũng đã đặt
chân đến.
Tôi đã đi xuống biển,
lên ngàn, vượt đèo, qua suối.
Tôi đã gặp
không biết
bao nhiêu người. Tôi đã học
được
bí quyết
kiếm
được
nhiều
tiền...
Giờ
đây, tôi trở nên giàu có. Tôi sẽ
tiếp
tục
đi du lịch...
Còn bạn,
bạn
đã đi được
nơi
nào trong suốt
năm qua?"
Người
bạn
chưa
từng
rời
bỏ
ngôi làng của mình đã trả
lời:
"Tôi đã lên trời, tôi đã bay lượn
trên các tầng mây. Tôi đã đến
đô thị
của
mặt
trời".
Nghe thế,
người
kia thắc
mắc:
"Phải
chăng con tuấn mã của
anh bay được?". Con người
có tâm hồn
thi sĩ trả lời:
"Ðúng thế, con ngựa
của
tôi có đôi cánh. Nó đưa tôi lên tất
cả
những
nơi
nào tôi muốn.
Mắt
tôi nhìn thấy được
muôn kỳ công của vũ trụ.
Tai tôi nghe được muôn điệu
nhạc
của
thiên nhiên... Ðối
với anh, sự
giàu có nằm trong của
cải vàng bạc.
Nhưng đối
với tôi, của
cải chính là đôi mắt
của tâm hồn
tôi.
Cho dẫu
một
năm qua, tôi chỉ ngồi
dưới
bóng cây cổ thụ
này, cho dẫu quang cảnh
trước
mặt
tôi chỉ
là cánh đồng phẳng
lặng
này, nhưng
tâm hồn
tôi nhìn thấy muôn nghìn cảnh
đẹp
của
thiên nhiên, tai tôi có thể nghe được
bao nhiêu điệu nhạc
của
thiên nhiên mà anh không thể nghe được".
Người
có tâm hồn
nghệ
sĩ có những
rung cảm
mà người
khác không có. Họ nhìn thấy,
họ
lắng
nghe được
những
điều
mà người
khác không cảm nhận
được.
Cũng thế, người
có đôi mắt Ðức
tin có thể nhìn thấy
các giá trị mà người
khác không nhìn thấy.
Ðôi mắt
Ðức
tin giúp chúng ta cảm nhận
được
sự
hiện
diện
và tác động
của
Thiên Chúa trong vũ trụ, trong lịch
sử,
trong con người. Ðôi mắt Ðức
tin ấy giúp chúng ta thấy
được giá trị
của cuộc
sống độc
điệu, của
những hy sinh âm thầm
hằng ngày. Ðôi
mắt
Ðức
tin ấy
giúp chúng ta thấy được
lẽ
khôn ngoan trong những điều
người
đời
cho là điên dại, sức
mạnh
trong những
cái yếu
đuối.
Ðức tin ấy
giúp chúng ta nhìn thấy ánh sáng trong tăm tối,
sự sống trong cái chết,
ân sủng trong tội
lỗi.
Trích sách Lẽ Sống
Chúa Nhật VI Phục Sinh A
PHÚC
ÂM: Ga 14, 15-21
"Thầy
sẽ xin Cha và Người
sẽ ban cho các con một
Đấng Phù Trợ
khác".
Khi
ấy, Chúa Giêsu phán cùng
các môn đệ rằng: "Nếu các con yêu mến Thầy, thì hãy giữ giới răn Thầy. Và Thầy sẽ xin Cha, và Người sẽ ban cho các con một Đấng Phù Trợ khác, để Ngài ở với các con luôn mãi. Ngài
là Thần Chân Lý mà thế gian không thể đón nhận, vì thế gian không thấy và cũng chẳng biết được Ngài; còn các con, các
con biết Ngài, vì Ngài sẽ ở nơi các con và ở trong các con. Thầy sẽ không bỏ các con mồ côi: Thầy sẽ đến với các con. Một ít nữa, thế gian sẽ không còn thấy Thầy. Phần các con, các con thấy Thầy vì Thầy sống và các con cũng sẽ sống. Trong ngày đó, các
con sẽ hiểu biết rằng Thầy ở trong Cha Thầy, và các con ở trong Thầy, và Thầy ở trong các con. Ai nhận các luật Thầy truyền và giữ các luật đó, thì người ấy là kẻ mến Thầy. Và ai mến Thầy sẽ được Cha Thầy yêu mến, và Thầy sẽ yêu nó, và sẽ tỏ mình ra cho nó".
Lạy Chúa, con cũng cần đôi mắt đức tin như anh họa sĩ kia, để con cũng biết tìm ánh sáng nơi tối tăm, tìm sự sống trong
cái chết, tìm ân sủng trong tội lỗi.
"Phúc cho ai không thấy mà tin". Ông Toma có thể kể cho QQ nghe về con mắt đức tin nha.
Trả lờiXóaDạ hì, con chỉ là ko biết con có thể tìm thấy được điều gì trong xã hội thôi Cha. Con thấy người ta đối xử với nhau càng ngày càng ác, lương tâm họ không còn cắn với rứt nữa :(
Xóa