Câu chuyện
xảy
ra tại
một
nhà giam bên Liên Xô. Một cựu
tù nhân, bà Arsenjeff, thuật lại
một
kinh nghiệm mắt
thấy
tai nghe diễn ra tại
đó, nơi
bà gọi
là "Một chỗ
khủng
khiếp"
như
sau: Một
buổi
chiều
kia, một
cô gái trẻ cùng bị
giam với
chúng tôi kề miệng
vào tai tôi khẽ nói: chị
biết
mai là ngày gì không? Rồi không đợi
tôi trả
lời,
cô ta nói tiếp: "Mai là ngày lễ
Phục
Sinh".
Nghe thế,
tôi tự
hỏi:
"Lễ
Phục
Sinh đã đến rồi
sao, lễ
của
niềm
vui và hy vọng? Nhưng
trong tù, niềm
vui của
chúng tôi đã héo úa và khô cằn. Còn niềm
hy vọng?...".
Tôi đi lại
trong phòng và không dám suy nghĩ tiếp.
Bỗng
một
tiếng
reo vang nổi lên phá tan bầu
không khí nặng nề:
"Ðức
Kitô đã sống lại
thật".
Quá sức
sửng
sốt,
các nhân viên trở nên bất
động
như
những
tượng
gỗ.
Có lẽ
trong tâm trí, họ giận
dữ
lên án một
diễn
tiến
không bao giờ xảy
ra tại
đây. Sau một lúc yên lặng,
tôi nghe tiếng giày nặng
nề
tiến
đến
gần
phòng giam của chúng tôi. Rồi
cửa
phòng được
mở
tung. Hai nhân viên giận dữ
hỏi
ai đã xướng
câu mê tín dị đoan và hùng hổ
túm lấy
cô gái, lôi cô ta sền sệt
ra khỏi
phòng.
Một
tuần
lễ
sau, cô ta được thả
về
phòng giam, mặt cô ta xanh xao, người
gầy
đi thấy
rõ. Qua tuần lễ
Phục
Sinh, người
ta đã biệt
giam cô vào một phòng không có lò sưởi,
để
cái lạnh
thấu
xương
và cơn
đói hành hạ
thân thể
một
con người
họ
cho là cuồng tín. Sau khi nằm
yên tại
một
góc phòng hồi lâu, cô ta vẫy
tay gọi
tôi lại
thều
thào: "Dù sao tôi cũng đã tuyên xưng
niềm
tin vào sự Phục
Sinh trong trại giam. Những
cái khác không quan trọng gì cho lắm".
Nói xong cô cố gắng
mỉm
cười
và tôi thấy ánh mắt
cô vẫn
lóe sáng lên như dạo
nào.
Ðược
dịp tuyên xưng
niềm tin Phục
Sinh cách đặc biệt
như cô
gái
trên
thật hiếm
hoi. Nhưng mẫu
gương can đảm
của cô phải
nhắc nhở
chúng ta cố gắng thực
thi lời nguyện
chúng ta luôn cùng nhau xướng lên sau những
lời truyền
phép: "Chúng con loan truyền việc
Chúa chịu chết
và tuyên xưng việc
Chúa sống lại,
cho đến khi Chúa lại
đến".
Tuyên xưng
việc
Chúa sống
lại
bằng
cách hiểu
rõ ý nghĩa và giá trị của
sự
chết,
của
những
đau khổ,
của
những
vấn
đề
khó khăn. Cuộc sống
của
chúng ta không chỉ đóng khung và chấm
cùng tại
đó. Nhưng
người
mang niềm
tin Phục
Sinh phải
chiến
đấu
để
vượt
qua, để
lướt
thắng
những
khó khăn, hạn chế
những
đau khổ,
những
sự
dữ,
những
tội
lỗi,
để
phát huy cuộc sống
mới
của
những
tạo
vật
được
tái sinh nhờ cái chết
và sự
Phục
Sinh của
Chúa Kitô.
Trích
sách Lẽ
Sống
Thứ Ba Tuần VII Phục Sinh
PHÚC
ÂM: Ga 17, 1-11a
"Lạy Cha, xin hãy làm vinh hiển Con
Cha".
Khi
ấy, Chúa Giêsu ngước mắt lên trời và nói: "Lạy Cha, giờ đã đến, xin hãy làm vinh hiển Con Cha, để Con Cha làm vinh hiển Cha. Vì Cha đã ban cho
Con quyền trên mọi huyết nhục, để con cũng ban sự sống đời đời cho mọi kẻ Cha đã giao phó cho
Con. Sự sống đời đời chính là chúng nhận biết Cha là Thiên Chúa duy
nhất chân thật, và Đấng Cha đã sai, là Giêsu
Kitô.
"Con
đã làm vinh hiển Cha dưới đất, Con đã chu toàn công
việc mà Cha đã giao phó cho
Con. Giờ đây, lạy Cha, xin hãy làm cho
Con được vinh hiển nơi Cha với sự vinh hiển mà Con đã có nơi Cha, trước khi có thế gian. Con đã tỏ danh Cha cho mọi kẻ Cha đã đưa khỏi thế gian mà ban cho Con.
Chúng thuộc về Cha, và Cha đã ban
chúng cho Con, và chúng đã tuân giữ lời
Cha. Bây giờ chúng
biết rằng những gì Cha ban cho Con, đều bởi Cha mà ra. Vì những lời Cha ban cho Con thì
Con đã ban cho chúng và chúng đã lãnh nhận, và biết
đích thực rằng Con bởi Cha mà ra, và chúng
tin rằng Cha đã sai Con.
"Con
cầu xin cho chúng, Con
không cầu xin cho thế gian, nhưng cho những kẻ Cha đã ban cho Con, bởi vì chúng là của Cha. Và mọi sự của Con là của Cha, và mọi sự của Cha cũng là của Con, và Con đã được vinh hiển nơi chúng. Con không còn ở
thế gian nữa, nhưng chúng vẫn
còn ở thế gian, phần Con, Con về cùng Cha".
0 comments:
Đăng nhận xét