Ngày Chúa Nhật
thứ
hai trong tháng năm, tại nhiều
nước
trên thế
giới,
được
gọi
là ngày của Mẹ,
ngày dành riêng để tỏ
lòng báo hiếu đối
với
Mẹ...
Sáng kiến
dành ngày Chúa Nhật thứ
hai của
tháng năm làm ngày của mẹ
được
gán cho một thiếu
nữ
người
Hoa Kỳ tên là Anna M.Jarvis qua đời
khoảng
năm 1948. Mẹ của
cô qua đời
tháng năm năm 1905. Trong những năm kế
tiếp,
cô thường
tổ
chức
giỗ
mẹ
một
cách trọng
thể
như
mời
bạn
bè đến
cầu
nguyện
tại
gia đình. Cô viết thư
gửi
tới
các nhân vật quan trọng
trong nước
Mỹ
để
xin lập
một
ngày tưởng
nhớ
các bà Mẹ.
Tiểu
bang nơi
cô đang sống
đã chấp
nhận
đề
nghị
năm 1913. Và ngày 10 tháng 5 ấy, quốc
hội
Hoa Kỳ cũng thông qua đề nghị
nhận
ngày Chúa Nhật thứ
hai trong tháng 5 như một
ngày để
ghi ơn
các bà mẹ.
Tổng
thống
Wilson của
Hoa Kỳ đã công bố quyết
định
này ngày 09/5/1914. Tục lệ
này đã lan rộng sang nhiều
quốc
gia trên thế giới...
Trong ngày nhớ mẹ,
người
con thường
cài trên áo một bông hoa cẩm
chướng
màu trắng
nếu
mẹ
đã quá cố
và màu hồng
dành cho những ai còn mẹ.
Trong các tước
hiệu
Giáo Hội
dùng để
gọi
Ðức
Maria, có lẽ xứng
hợp
với
tâm tình con người hơn
cả
vẫn
là tước
hiệu
Mẹ.
Chúng ta có thể gọi
Ðức
Maria là Mẹ với
tất
cả
tâm tình trìu mến như
khi chúng ta gọi
người
mẹ
của
chúng ta. Do lời trăn trối
của
chính Chúa Giêsu con Mẹ, Mẹ
đã trở
thành Mẹ
của
Giáo Hội.
Qua muôn thế hệ,
Mẹ
không ngừng
cưu
mang, sinh ra và
dưỡng
dục
các tín hữu trong Ðức
tin.
Niềm
hạnh phúc của
bất cứ
người mẹ
nào vẫn là thấy
con mình được nên người.
Mẹ Maria chăm chú theo dõi và lo lắng
cho từng người
chúng ta. Niềm vui của
Mẹ chính là thấy
mỗi người
chúng ta được lớn
lên theo hình ảnh của
Chúa Giêsu con Mẹ...
Chúng ta mang
đến
cho Mẹ
những
bó hoa trong suốt tháng 5, tháng 10
và trong từng lời
Kinh dâng lên Mẹ. Nhưng
có lẽ
Mẹ
sẽ
sung sướng
hơn
mỗi
lần
nhìn thấy
sự
trưởng
thành nơi
chúng ta. Mỗi lần
chúng ta lớn lên trong ân phúc, trong bác ái
yêu thương, trong hy vọng
tin yêu: đó là những bó hoa tốt
đẹp nhất
mà chúng ta dâng lên Mẹ...
Trích
sách Lẽ
Sống
Chúa Nhật V Phục Sinh Năm A
PHÚC
ÂM: Ga 14, 1-12
"Thầy
là đường, là sự
thật và là sự
sống".
Khi ấy, Chúa Giêsu phán cùng các môn đệ rằng: "Lòng các con đừng xao xuyến. Hãy tin vào Thiên Chúa và tin vào Thầy. Trong nhà Cha Thầy có nhiều chỗ ở, nếu không, Thầy đã nói với các con rồi; Thầy đi để dọn chỗ cho các con. Và
khi Thầy đã ra đi và dọn chỗ cho các con rồi, Thầy sẽ trở lại đem các con đi với Thầy, để Thầy ở đâu thì các con
cũng ở đó. Thầy đi đâu, các con
đã biết đường rồi". Ông Tôma
thưa Người rằng: "Lạy Thầy, chúng con không
biết Thầy đi đâu, làm sao
chúng con biết đường đi?" Chúa Giêsu đáp: "Thầy là đường, là sự thật và là sự sống. Không ai đến được với Cha mà không qua
Thầy. Nếu các con biết Thầy, thì cũng biết Cha Thầy. Ngay từ bây giờ các con biết và đã xem thấy Người". Philipphê
thưa: "Lạy Thầy, xin tỏ cho chúng con xem
thấy Cha, và như thế là đủ cho chúng
con". Chúa Giêsu nói cùng ông rằng: "Thầy ở với các con bấy lâu rồi, thế mà con chưa biết Thầy ư, Philipphê? Ai thấy Thầy là xem thấy Cha, sao con lại nói 'Xin tỏ cho chúng con xem
thấy Cha'? Con không
tin rằng Thầy ở trong Cha và Cha ở trong Thầy ư? Những điều Thầy nói với các con, không phải tự mình mà nói, nhưng chính Cha ở trong Thầy, Ngài làm mọi việc. Các con hãy tin rằng Thầy ở trong Cha, và Cha ở trong Thầy. Ít ra các con hãy tin vì các việc Thầy đã làm. Thật, Thầy bảo thật các con: Ai tin
vào Thầy, người ấy sẽ làm những việc Thầy đã làm. Người ấy còn làm được những việc lớn lao hơn, vì Thầy về với Cha".
Lạy Chúa, xin cho con biết dùng cuộc đời là ngọn đuốc nhỏ, soi sáng cho chính con, cho những người cần đến chút ánh
sáng bé nhỏ của con. Amen.
0 comments:
Đăng nhận xét