Cuộc
đời
vốn
dĩ bấp
bênh, vô định. Con người
luôn đứng
trước
phong ba bão tố. Cái khổ,
cái đói, và bệnh tật
cứ
lận
vào kiếp
người
khiến
chúng ta cảm thấy
khổ
nhiều
hơn
vui, lo nhiều hơn
bình an.
Trước
những
đau khổ
bủa
vây, người
Việt
nam xưa
vẫn
tin vào Ông Trời. Họ
cầu
mong Trời
phù hộ.
Họ
kêu cầu
Trời
giúp họ
vượt
qua tai ương
hoạn
nạn.
Ông Trời
không phải
là sản
phảm
do con người tự
vẽ
ra để
tìm cách trấn an lòng mình. Nhưng
ông Trời
luôn có mắt để
trông xem vạn vật
và đòi lại
công bằng
cho con người.
Thế
nên, trong mọi niềm
đau và oan trái người Việt
Nam đều
chạy
đến
với
Trời.
Họ
cầu
khẩn
Trời
phù hộ
và giúp họ vượt
qua, như
câu ca dao xưa
dân gian vẫn
đọc.
Ngồi
buồn đốt
một đống
rơm
Khói
bay nghi ngút chẳng thơm
chút
nào
Khói
bay tới tận
thiên tào
Ngọc
Hoàng phán hỏi thằng
nào đốt rơm?
Hóa ra Ông Trời
thật
dễ
thương,
thật
gần
gũi. Khi con người buồn
quá, đau quá họ trút mọi
nỗi
đắng
cay ấy
vào đống
rơm
và cho bốc
cháy thành khói đen nặc mùi khổ
đau. Ông Trời cũng xót xa phận
người
khổ
đau liền
hỏi:
“thằng
nào đốt
rơm?”.
Trong câu hỏi
đã có câu trả lời.
Ông Trời
đã biết
ai đang khổ, ai đang cay đắng
những
bể
dâu. Ông Trời sẽ
giải
cứu
mọi
nỗi
oan gia cho con người, miễn
là con người còn có niềm
tin vào Trời thì mọi
sự
sẽ
vượt
qua, bởi
vì: “Trời
nào có phụ ai đâu! Trời
nào phụ
kẻ
có nhơn
bao giờ!”
Có thời
kỳ người
ta tưởng
sự
tiến
bộ
của
văn minh sẽ xóa sổ
Ông Trời.
Sẽ
không còn ai tin vào Trời, vào thần
thánh. Thế nhưng,
điều
đó đang diễn ra ngược
lại.
Con người
văn minh họ càng thấy
mình nhỏ
bé so với
vũ trụ
bao la. Sự văn minh lại
đẩy
con người
vào biết
bao những
oan gia, những thị
phi, khổ
đau. Con người vẫn
cảm
thấy
bế
tắc
trước
bao vấn
nạn
cho nhân sinh quan của con người.
Niềm
tin vào Trời hôm nay lại
rộn
ràng hơn,
lại
sầm
uất
hơn.
Đặc
biệt
Việt
Nam với
hơn
8.000 lễ
hội
là một
con số
khổng
lồ.
Nó phản
ánh một
nhu cầu
tâm linh khi con người càng bế
tắc
trong cuộc
sống
họ
càng chạy
đến
cầu
khẩn
thần
linh nhiều
hơn.
Câu chuyện Chúa Giêsu hiện ra với hai môn đệ trên đường Emmaus thật gần gũi với con người hôm nay. Hai môn đệ đang mang trong tâm trạng chán chường thất vọng. Họ bị cuộc đời vùi dập đến nỗi đánh mất tất cả niềm hy vọng. Họ đã từng hy vọng đi bên Thầy Giê-su trong vương quốc của Ngài. Thế mà, Ngài lại bị đóng đinh vào thập giá. Ước mơ tan thành mây khói. Niềm tin về cuộc sống, về công lý đã không
còn. Các ông chỉ thấy “khói bay nghi ngút chẳng thơm chút nào” mà còn cay cay nghẹn lòng xót xa!
Nhưng
Đức
Giê-su phục sinh đã cảm
thông với
nỗi
niềm
tang thương
nơi
các ông. Ngài dẫn
chứng
Kinh Thánh cho các ông thấy mọi
sự
đang trong đường lối
Thiên Chúa. Chương trình cứu
độ
của
Thiên Chúa đang được thực
hiện
qua cái chết của
Thầy
Giê-su. Và rồi, mắt
họ
bừng
lên niềm
hy vọng
khi họ
nhận
ra Thầy
mình vẫn
sống,
vẫn
đang hiện
diện
bên mình. Sự chết
đã bị
đánh bại.
Niềm
đau đã không còn mà biến thành niềm
vui vì từ
nay Chúa không chỉ đồng
hành mà còn đồng bàn với
họ.
“Khi đồng
bàn với
họ,
Người
cầm
lấy
bánh, dâng lời húc tụng,
và bẻ
ra trao cho họ. Mắt
họ
liền
bừng
mở,
và họ
nhận
ra Người"
(Luca 24:30-31).
Quả
thực,
hai môn để đã hoàn toàn thay đổi
nhờ
gặp
được
Chúa Giê-su. Một Giê-su là Chúa của
họ
đã đánh bại thần
chết
để
sống
lại
vinh quang. Chính cuộc gặp
gỡ
này đã mang lại cho họ
một
niềm
vui và hạnh
phúc trong cuộc sống.
Chính cuộc
gặp
gỡ
này đã thay đổi hoàn toàn não trạng
của
họ
từ
thất
vọng
đến
tin tưởng,
lạc
quan. Từ
nay họ
hiểu
rằng
Thiên Chúa vẫn hằng
sống
và hằng
quan tâm đến họ.
Xin cho chúng
ta luôn xác tín về sự
hiện
diện
của
Chúa để
dám sống
làm chứng
cho Chúa. Ước gì chúng ta đừng
bao giờ
tuyệt
vọng
nhưng
luôn tin tưởng
phó thác nơi Chúa trước
những
khó khăn trong dòng đời. Xin đừng
vì những
nghi nan mà chối bỏ
Chúa nhưng
luôn biết
cậy
dựa
vào Chúa để vượt
qua sóng vỗ ba đào. Nhất
là hãy tin tưởng: “Chúa đã thắng
thế
gian”. Hãy vui mừng luôn trong mọi
hoàn cảnh.
Amen
Lm.Jos Tạ
Duy Tuyền
Thứ Tư Tuần Bát Nhật Phục Sinh
PHÚC
ÂM: Lc 24, 13-35
"Hai
ông đã nhận ra Người
lúc bẻ bánh".
Cùng ngày thứ nhất trong tuần, có hai môn đệ đi đến một làng tên là Emmaus, cách Giêrusalem độ sáu mươi dặm. Dọc đường, các ông nói với nhau về những việc vừa xảy ra. Đang khi họ nói truyện và trao đổi ý kiến với nhau, thì chính
Chúa Giêsu tiến lại cùng đi với họ, nhưng mắt họ bị che phủ nên không nhận ra Người. Người hỏi: "Các ông có truyện gì vừa đi vừa trao đổi với nhau mà buồn bã vậy?" Một người tên là Clêophas trả lời: "Có lẽ ông là khách hành hương duy nhất ở Giêrusalem mà không hay biết những sự việc vừa xảy ra trong thành mấy ngày nay". Chúa hỏi: "Việc gì thế?" Các ông thưa: "Sự việc liên can đến ông Giêsu quê thành Nadarét. Người là một vị tiên tri có quyền lực trong hành động và ngôn ngữ, trước mặt Thiên Chúa và toàn thể dân chúng. Thế mà các trưởng tế và thủ lãnh của chúng ta đã bắt nộp Người để xử tử và đóng đinh Người vào thập giá. Phần chúng tôi, chúng tôi vẫn hy vọng Người sẽ cứu Israel. Các việc ấy đã xảy ra nay đã đến ngày thứ ba rồi. Nhưng mấy phụ nữ trong nhóm chúng tôi, quả thật đã làm chúng tôi lo sợ. Họ đến mồ từ tảng sáng. Và không thấy xác Người, họ trở về nói đã thấy thiên thần hiện ra bảo rằng: Người đang sống. Vài người trong chúng tôi cũng ra thăm mồ và thấy mọi sự đều đúng như lời các phụ nữ đã nói; còn Người thì họ không gặp".
Bấy giờ Người bảo họ: "Ôi kẻ khờ dại, chậm tin các điều tiên tri đã nói! Chớ thì Đấng Kitô chẳng phải chịu đau khổ như vậy rồi mới được vinh quang sao?" Đoạn Người bắt đầu từ Môsê đến tất cả các tiên tri, giải thích cho hai ông tất cả các lời Kinh Thánh chỉ về Người. Khi gần đến làng hai ông định tới, Người giả vờ muốn đi xa hơn nữa. Nhưng hai môn đệ nài ép Người rằng: "Mời ông ở lại với chúng tôi, vì trời đã về chiều, và ngày sắp tàn". Người liền vào với các ông.
Đang khi cùng các ông ngồi bàn, Người cầm bánh, đọc lời chúc tụng, bẻ ra và trao cho hai ông. Mắt họ sáng ra và nhận ra Người. Đoạn Người biến mất. Họ bảo nhau: "Phải chăng lòng chúng ta đã chẳng sốt sắng lên trong ta khi Người đi đường đàm đạo và giải thích Kinh Thánh cho chúng ta đó ư?" Ngay lúc ấy họ chỗi dậy trở về Giêrusalem, và gặp mười một tông đồ và các bạn khác đang tụ họp. Các vị đó bảo hai ông: "Thật Chúa đã sống lại, và đã hiện ra với Simon". Hai ông cũng thuật lại các việc đã xảy ra dọc đường và hai ông đã nhận ra Người lúc bẻ bánh như thế nào.
www.thanhlinh.net
0 comments:
Đăng nhận xét