Trong phòng
khách của
người
nọ
có một
vật
nhìn thô kệch, chẳng
đẹp
mắt,
nhưng
lại
được
treo trong chỗ trang trọng
nhất.
Điều
này gây ngạc nhiên cho bất
cứ
ai bước
vào. Khi có ai đó đặt câu hỏi,
ông không ngại kể
câu chuyện
đã từng
được
lặp
đi lặp
lại
hàng nghìn lần. Ông kể:
“Một
lần
nọ
ông nội
dẫn
tôi ra công viên chơi. Đó là một
buổi
chiều
mùa đông lạnh giá. Tôi thích tuyết
nên nhảy
nhót chơi
đùa với
từng
đụn
tuyết.
Điều
làm tôi thích nhất là lăn lộn
trên lớp
tuyết
xốp
mới
rơi
xuống,
và in trên lớp tuyết
đó vóc dáng của mình. Ông nội
theo dõi trò nghịch của
tôi ra chiều đắc
ý. Ông cười
nhưng
hẳn
với
bệnh
tim thì sự lạnh
lẽo
của
mùa đông đòi ông hy sinh nhiều lắm.
Tôi muốn
đi xuống
hồ.
Ở
đó tất
cả
đều
đóng băng rất cứng:
“Được
trượt
băng trên mặt hồ
hẳn
là rất
sướng,
hả
nội?”
Nội
đã dẫn
tôi đến
hồ.
Tôi hét lên vì thích thú: “Nội xem con thử
lăn trên băng một lần
như
thế
nào nhé!” Nội gật
đầu
lo lắng.
Trong lúc tôi chạy trên lớp
băng của
mặt
hồ
thì nội
nói lớn:
“Con coi chừng…”
Nhưng
trễ
quá rồi.
Tảng
băng bị
nứt
và chìm xuống một
mảnh.
Tôi chới
với
trong dòng nước lạnh.
Run rẩy,
nội
lấy
hết
sức
lực
bẻ
vội
một
cành cây dài gần đó và chìa về
phía tôi. Tôi nắm lấy
đầu
cành và nội ra sức
kéo cho đến lúc tôi bám vào được
tảng
băng và leo lên.
Tôi đã khóc và
run lẩy
bẩy
vì lạnh.
Tôi trở
về
nhà cùng nội và ngâm mình trong bồn
nước
nóng, sau đó ngủ một
giấc
ngủ
say sưa.
Nhưng
đối
với
nội,
biến
cố
vừa
rồi
thật
là quá sức,
nội
quá mệt
và bị
sốc.
Cơn
đau tim xảy
đến
và nội
đã không qua khỏi. Nội
mất
trong đêm ấy. Nỗi
đau của
chúng tôi càng dâng cao. Tôi đã chạy
đến
bờ
hồ,
tìm cho được cành cây mà nội
đã dùng để cứu
tôi. Nội
đã hy sinh mạng sống
mình để
tôi được
sống.
Bao lâu tôi còn sống, tôi đã còn treo
cành cây này trên tường, nơi
trang trọng
nhất,
như
dấu
hiệu
nhắc
nhở
về
tình yêu mà nội dành cho tôi.”
Cũng
trong ý nghĩa này, chúng ta hiểu vì sao người
Kitô hữu lại
treo trong nhà của họ
khúc gỗ có hình thập
giá.
Thứ Sáu Tuần Thánh
PHÚC
ÂM: Ga 18, 1 - 19, 42
"Sự
Thương Khó Đức Giêsu Kitô, Chúa chúng
ta".
LM: Bài Thương
Khó Đức
Giêsu Kitô, Chúa chúng ta, theo Thánh Gioan.
XV1:
Khi ấy, Chúa Giêsu đi với môn đệ sang qua suối Xêrông, ở đó có một khu vườn, Người vào đó cùng với các môn đệ. Giuđa, tên phản bội, đã biết rõ nơi đó, vì Chúa Giêsu thường đến đấy với các môn đệ. Nên Giuđa dẫn tới một toán quân cùng với vệ binh do các thượng tế và biệt phái cấp cho, nó đến đấy với đèn đuốc và khí giới. Chúa Giêsu đã biết mọi sự sẽ xảy đến cho Mình, nên Người tiến ra và hỏi chúng:
LM:
"Các ngươi tìm ai?"
XV1:
Chúng thưa lại:
XV2:
"Giêsu Nadarét".
XV1:
Chúa Giêsu bảo:
LM:
"Ta đây".
XV1:
Giuđa là kẻ định nộp Người cũng đứng đó với bọn chúng. Nhưng khi Người vừa nói "Ta
đây", bọn chúng
giật lùi lại và ngã xuống đất. Người lại hỏi chúng:
LM:
"Các ngươi tìm ai?"
XV1:
Chúng thưa:
XV2:
"Giêsu Nadarét".
XV1:
Chúa Giêsu đáp lại:
LM:
"Ta đã bảo các
ngươi rằng Ta đây! Vậy nếu các ngươi tìm bắt
Ta, thì hãy để cho những người này đi".
XV1:
Như thế là trọn lời đã nói: Con chẳng để mất người nào trong những kẻ Cha đã trao phó cho
Con. Bấy giờ Simon Phêrô có sẵn thanh gươm, liền rút ra đánh tên đầy tớ vị thượng tế, chém đứt tai bên phải. Đầy tớ ấy tên là Mancô. Nhưng Chúa Giêsu bảo Phêrô rằng:
LM:
"Hãy xỏ gươm vào bao. Chén Cha Ta đã trao lẽ
nào Ta không uống!"
XV1:
Bấy giờ, toán quân, trưởng toán và vệ binh của người Do-thái bắt Chúa Giêsu trói lại, và điệu Người đến nhà ông Anna trước, vì ông là nhạc phụ của Caipha đương làm thượng tế
năm ấy. Chính Caipha là người đã giúp ý kiến này cho người Do-thái: để một người chết thay cho cả dân thì lợi hơn. Còn Phêrô và môn đệ
kia vẫn theo Chúa Giêsu. Môn đệ sau này quen vị thượng tế nên cùng với Chúa Giêsu vào trong
sân vị thượng tế, còn Phêrô đứng lại ngoài cửa. Vì thế, môn đệ kia là người quen với vị thượng tế, nên đi ra nói với người giữ cửa và dẫn Phêrô vào. Cô nữ tì gác cửa liền bảo Phêrô:
XV2:
"Có phải ông cũng
là môn đệ của người đó không?"
XV1:
Ông đáp:
XV2:
"Tôi không phải
đâu".
XV1:
Đám thủ hạ và vệ binh có nhóm một đống lửa và đứng đó mà sưởi vì trời lạnh, Phêrô cũng đứng sưởi với họ. Vị thượng tế hỏi Chúa Giêsu về môn đệ và giáo lý của Người. Chúa Giêsu đáp:
LM:
"Tôi đã nói công khai trước mặt
thiên hạ, Tôi thường giảng dạy tại hội đường và trong đền thờ, nơi mà các người Do-thái thường tụ họp, Tôi không nói chi thầm lén cả. Tại sao ông lại hỏi Tôi? Ông cứ hỏi những người đã nghe Tôi về những điều Tôi đã giảng dạy. Họ đã quá rõ điều Tôi nói".
XV1:
Nghe vậy, một tên vệ binh đứng đó vả mặt Chúa Giêsu mà nói:
XV2:
"Anh trả lời vị thượng tế như thế ư".
XV1:
Chúa Giêsu đáp:
LM:
"Nếu Ta nói sai, hãy chứng minh điều sai đó; mà nếu Ta nói phải, thì tại sao anh lại đánh Ta?"
XV1:
Rồi Anna cho giải Người vẫn bị trói đến cùng vị thượng tế Caipha. Lúc ấy Phêrô đang đứng sưởi. Họ bảo ông:
XV2:
"Có phải ông
cũng là môn đệ người đó không?"
XV1:
Ông chối và nói:
XV2:
"Tôi không phải
đâu".
XV1:
Một tên thủ hạ của vị thượng tế, có họ với người bị Phêrô chém đứt tai, cãi lại rằng:
XV2:
"Tôi đã chẳng
thấy ông ở trong vườn cùng với người đó sao?"
XV1:
Phêrô lại chối nữa, và ngay lúc đó gà liền gáy.
Bấy giờ họ điệu Chúa Giêsu từ nhà Caipha đến pháp đình. Lúc đó tảng sáng và họ không vào pháp đình để khỏi bị nhơ bẩn và để có thể ăn Lễ Vượt Qua. Lúc ấy Philatô ra ngoài để gặp họ và nói:
XV2:
"Các ngươi tố cáo người này về điều gì".
XV1:
Họ đáp:
XV2:
"Nếu hắn không phải là tay gian ác, chúng
tôi đã không nộp cho
quan".
XV1:
Philatô bảo họ:
XV2:
"Các ông cứ
bắt và xét xử theo luật của các ông".
XV1:
Nhưng người Do-thái đáp lại:
XV2:
"Chúng tôi chẳng
có quyền giết ai cả".
XV1:
Thế mới ứng nghiệm lời Chúa Giêsu đã nói trước: Người sẽ phải chết cách nào. Bấy giờ Philatô trở vào pháp đình gọi Chúa Giêsu đến mà hỏi:
XV2:
"Ông có phải
là Vua dân Do-thái không?"
XV1:
Chúa Giêsu đáp:
LM:
"Quan tự ý nói
thế, hay là có người khác nói với quan về tôi?"
XV1:
Philatô đáp:
XV2:
"Ta đâu phải
là người Do-thái. Nhân dân ông
cùng các thượng tế đã trao nộp ông cho ta. Ông đã làm
gì?"
XV1:
Chúa Giêsu đáp:
LM:
"Nước tôi không thuộc về thế gian này. Nếu nước tôi thuộc về thế gian này, thì những người của tôi đã chiến đấu để tôi không bị nộp cho người Do-thái, nhưng nước tôi không thuộc chốn này".
XV1:
Philatô hỏi lại:
XV2:
"Vậy ông là Vua ư?"
XV1:
Chúa Giêsu đáp:
LM:
"Quan nói đúng: Tôi là Vua. Tôi sinh ra và đến trong thế
gian này là chỉ để làm chứng về Chân lý. Ai thuộc về Chân lý thì nghe tiếng tôi".
XV1:
Philatô bảo Người:
XV2:
"Chân lý là cái gì?"
XV1:
Nói lời này xong, ông lại ra gặp người Do-thái và bảo họ:
XV2:
"Ta không thấy
nơi người này có lý do để khép án. Nhưng theo tục lệ các ngươi, ta sẽ phóng thích cho các ngươi một tù nhân vào dịp Lễ Vượt Qua. Vậy các ngươi có muốn
ta phóng thích Vua Do-thái cho các ngươi chăng?"
XV1:
Họ liền la lên:
XV2:
"Không phải tên
đó, nhưng là Baraba".
XV1:
Baraba là một tên cướp. Bấy giờ Philatô truyền đem Chúa Giêsu đi mà
đánh đòn Người. Binh
sĩ kết một triều thiên bằng gai nhọn đội lên đầu Người, và chúng mặc cho Người một áo đỏ. Rồi chúng đến gần Người và nói:
XV2:
"Tâu Vua Do-thái!"
XV1:
Và vả mặt Người. Philatô lại ra ngoài và nói:
XV2:
"Đây ta cho dẫn
người ấy ra ngoài cho các ngươi để các ngươi biết rằng ta không thấy nơi người ấy một lý do để kết án".
XV1:
Bấy giờ Chúa Giêsu đi ra, đội mão gai và khoác áo đỏ. Philatô bảo họ:
XV2:
"Này là Người".
XV1:
Vừa thấy Người, các thượng tế và vệ binh liền la to:
XV2:
"Đóng đinh nó vào thập
giá! Đóng đinh nó vào thập
giá!"
XV1:
Philatô bảo họ:
XV2:
"Đấy các ngươi cứ bắt và đóng đinh ông vào
thập giá, phần ta, ta không thấy lý do nào kết tội ông".
XV1:
Người Do-thái đáp lại:
XV2:
"Chúng tôi đã có luật,
và theo luật đó nó
phải chết, vì nó tự xưng là Con Thiên Chúa".
XV1:
Nghe lời đó Philatô càng hoảng sợ hơn. Ông trở
vào pháp đình và nói với
Chúa Giêsu:
XV2:
"Ông ở đâu đến?"
XV1:
Nhưng Chúa Giêsu không đáp lại câu nào. Bấy giờ Philatô bảo Người:
XV2:
"Ông không nói với
ta ư? Ông không biết rằng ta có quyền đóng đinh ông vào thập giá và cũng có quyền tha ông sao?"
XV1:
Chúa Giêsu đáp:
LM:
"Quan chẳng có
quyền gì trên tôi, nếu từ trên không ban xuống cho, vì thế nên kẻ nộp tôi cho quan, mắc tội nặng hơn".
XV1:
Từ lúc đó Philatô tìm cách
tha Người. Nhưng người Do-thái la lên:
XV2:
"Nếu quan tha cho nó, quan
không phải là trung thần của Xêsa, vì ai xưng mình là vua, kẻ đó chống lại Xêsa".
XV1:
Philatô vừa nghe
lời đó, liền cho điệu Chúa Giêsu ra ngoài rồi ông lên ngồi toà xử, nơi gọi là Nền đá, tiếng Do-thái gọi là Gabbatha. Lúc đó
vào khoảng giờ thứ sáu ngày chuẩn bị Lễ Vượt Qua. Philatô bảo dân:
XV2:
"Đây là vua các ngươi".
XV1:
Nhưng họ càng la to:
XV2:
"Giết đi! Giết đi! Đóng đinh nó
đi!"
XV1:
Philatô nói:
XV2:
"Ta đóng đinh vua các ngươi ư?"
XV1:
Các thượng tế đáp:
XV2:
"Chúng tôi không có vua nào khác ngoài Xêsa".
XV1:
Bấy giờ quan giao Người cho họ đem đóng đinh. Vậy họ điệu Chúa Giêsu đi. Và
chính Người vác thập giá đến nơi kia gọi là Núi Sọ, tiếng Do-thái gọi là Golgotha. Ở đó họ đóng đinh Người trên thập giá cùng với hai người khác nữa: mỗi người một bên, còn Chúa Giêsu
thì ở giữa. Philatô cũng viết một tấm bảng và sai đóng trên thập giá. Bảng mang những hàng chữ này: "Giêsu,
Nadarét, vua dân Do-thái". Nhiều người Do-thái đọc được bảng
đó, vì nơi Chúa Giêsu chịu đóng đinh thì gần thành phố, mà bảng viết thì bằng tiếng Do-thái, Hy-lạp và La-tinh. Vì thế các thượng tế đến thưa với Philatô:
XV2:
Xin đừng viết "Vua dân Do
Thái", nhưng nên viết:
"Người này đã nói: 'Ta là vua
dân Do-thái'".
XV1:
Philatô đáp:
XV2:
"Điều ta đã viết là đã viết".
XV1:
Khi quân lính đã đóng đinh Chúa Giêsu trên thập giá rồi
thì họ lấy áo Người chia làm bốn phần cho mỗi người một phần, còn cái áo dài là áo
không có đường
khâu, đan liền từ trên xuống dưới. Họ bảo nhau:
XV2:
"Chúng ta đừng
xé áo này, nhưng hãy rút thăm xem ai được thì lấy".
XV1:
Hầu ứng nghiệm lời Kinh Thánh:
"Chúng đã chia nhau các áo Ta và đã rút thăm áo dài của Ta". Chính quân
lính đã làm điều đó. Đứng gần thập giá Chúa Giêsu, lúc đó
có Mẹ Người, cùng với chị Mẹ Người là Maria, vợ ông Clopas và Maria
Mađalêna. Khi thấy
Mẹ và bên cạnh có môn đệ Người yêu, Chúa Giêsu thưa cùng Mẹ
rằng:
LM:
"Hỡi Bà, này là con
Bà".
XV1:
Rồi Người lại nói với môn đệ:
LM:
"Này là Mẹ
con".
XV1:
Và từ giờ đó môn đệ đã lãnh nhận Bà về nhà mình. Sau đó, vì biết rằng mọi sự đã hoàn tất, để lời Kinh Thánh được ứng nghiệm, Chúa Giêsu nói:
LM:
"Ta khát!"
XV1:
Ở đó có một bình đầy dấm. Họ liền lấy miếng bông biển thấm đầy dấm cắm vào đầu ngành cây hương thảo đưa lên miệng
Người. Khi đã nếm dấm rồi, Chúa Giêsu nói:
LM:
"Mọi sự đã hoàn tất".
XV1:
Và Người gục đầu xuống trút hơi thở cuối cùng.
LM: (Quỳ gối thinh lặng
thờ lạy trong giây lát)
XV1:
Hôm đó là ngày chuẩn
bị lễ: để tội nhân khỏi treo trên thập giá trong ngày Sabbat,
vì ngày Sabbat là ngày đại
lễ, nên người Do-thái xin Philatô
cho đánh dập ống chân tội nhân và cho cất xác xuống. Quân lính đến đánh dập ống chân của người thứ nhất và người thứ hai cùng chịu treo trên thập giá với Người. Nhưng lúc họ
đến gần Chúa Giêsu, họ thấy Người đã chết, nên không đánh dập ống chân Người nữa, tuy nhiên một tên lính lấy giáo đâm cạnh sườn Người; tức thì máu cùng nước chảy ra. Kẻ đã xem thấy thì đã minh chứng, mà lời chứng của người đó chân thật, và người đó biết rằng mình nói thật để cho các người cũng tin nữa. Những sự việc này đã xảy ra để ứng nghiệm lời Kinh Thánh: "Người ta sẽ không đánh dập một cái xương nào của
Người". Lời Kinh Thánh khác rằng: "Họ sẽ nhìn xem Đấng họ đã đâm thâu qua".
Sau
đó, Giuse người xứ Arimathia, môn đệ Chúa Giêsu, nhưng thầm kín vì sợ người Do-thái, xin Philatô
cho phép cất xác
Chúa Giêsu. Philatô cho phép. Và ông đến cất
xác Chúa Giêsu. Nicôđêmô cũng đến, ông là người trước kia đã đến
gặp Chúa Giêsu ban đêm.
Ông đem theo chừng
một trăm cân mộc dược trộn lẫn với trầm hương. Họ lấy xác Chúa Giêsu và lấy khăn bọc lại cùng với thuốc thơm theo tục khâm liệm người Do-thái. Ở nơi Chúa chịu
đóng đinh có cái vườn và trong vườn có một
ngôi mộ mới, chưa chôn cất
ai. Vì là ngày chuẩn
bị lễ của người Do-thái và ngôi mộ lại rất gần, nên họ đã mai táng Chúa Giêsu
trong mộ đó.
0 comments:
Đăng nhận xét