Bản
thân tôi đã từng là một
thanh niên như các
bạn, rồi
làm Linh mục, Giám mục.
Tôi đã đi qua một quãng đường,
hân hoan có, lao khổ có, tự
do có, lao tù có, nhưng luôn luôn tràn trào hy vọng.
Tôi thật
lúng túng mỗi khi người
ta yêu cầu
tôi thuật
lại
kinh nghiệm bản
thân, đã chọn Chúa Giêsu và bước
theo Ngài thế nào. Nói về
mình không hay tí nào. Nhưng tôi đã đọc
cuốn:
“Những bất
ngờ của Thiên Chúa”
(tiếng
Pháp là “Les imprévus de Dieu”). Tác giả
là Ðức
Hồng
Y Leo Suenens (Bỉ). Một
hôm ngài hỏi bà Veronica: “Tại
sao bây giờ bà chấp
nhận
cho tôi viết về
cuộc
đời
của
bà, mà trước đây bà lại
không cho?” – “Vì bây giờ
con hiểu rằng
đời con không thuộc
về con mà thuộc
về Chúa hoàn toàn. Chúa muốn
xếp đặt
thế nào có lợi
ích cho các linh hồn thì mặc
ý Chúa”. Ðức
Gioan Phaolô II đã cô đọng tư
tưởng
ấy
trong cuốn
tự
thuật,
đề
là “Hồng
ân và mầu
nhiệm
– Dono e mistero”, cũng như Ðức
Mẹ
đã nói lên trong kinh Magnificat.Các bạn
trẻ
yêu mến,
Chính vì thế
mà tôi làm như Chúa Giêsu trong bài Phúc âm, Ngài đã lấy
năm chiếc
bánh và hai con cá mà cho, nào có thấm
vào đâu với mấy
nghìn người,
nhưng
đó là tất
cả,
Chúa Giêsu đã làm tất cả,
đó là “hồng
ân và mầu
nhiệm”.
Cũng như
cậu
bé trong Phúc âm, tôi tóm tắt kinh nghiệm
sống
của
tôi trong bảy điểm:
Năm chiếc
bánh và hai con cá. Không đáng gì nhưng
là tất
cả
những
gì tôi có. Phần còn lại,
Chúa Giêsu sẽ liệu.
Nhiều
lúc tôi cảm thấy
khó chịu
trong lòng vì người ta phỏng
vấn,
muốn
thúc giục
tôi nói những chuyện
giật
gân, trong thời gian lao tù, v.v… Ðó không phải
mục
đích của
tôi. Nguyện vọng
lớn
nhất
của
tôi là trao lại cho các bạn
trẻ
một
sứ
điệp
của
tình thương
và sự
thật,
của
công lý và hòa bình, của tha thứ
và hòa giải, để
xây dựng.
Tôi muốn
chia sẻ
với
các bạn
trẻ,
làm thế
nào gặp
Chúa Giêsu:
–
Trong mỗi giây phút của
cuộc đời,
–
Trong sự phân biệt
giữa Chúa và việc
của Chúa,
– Trong lúc cầu
nguyện và sống
lời Chúa,
–
Trong phép Thánh Thể,
–
Trong những người
anh chị em khắp
nơi,
–
Trong Mẹ Maria.
Dưới
ánh sáng của 24 ngôi sao chiếu
soi dẫn
đường
tôi đi, cùng với các bạn
trẻ,
tôi muốn
la vang lên:
“Hãy sống
theo chúc thư Chúa Giêsu! Hãy tiến
lên, bước
qua ngưỡng
cửa
Hy Vọng!”
ĐHY
FX Nguyễn
Văn Thuận
Thứ Sáu Tuần II Mùa Phục Sinh
PHÚC
ÂM: Ga 6, 1-15
"Người
phân phát cho các kẻ ngồi
ăn, ai muốn bao nhiêu tuỳ thích".
Khi ấy, Chúa Giêsu đi sang bên kia biển Galilêa, cũng gọi là Tibêria. Có đám đông dân chúng theo Người, vì họ đã thấy những phép lạ Người làm cho những kẻ bệnh tật. Chúa Giêsu lên
núi và ngồi đó với các môn đệ. Lễ Vượt Qua là đại lễ của người Do-thái đã gần tới. Chúa Giêsu ngước mắt lên và thấy đám rất đông dân chúng đến với Người. Người hỏi Philipphê: "Ta mua đâu được bánh cho những người này ăn?" Người hỏi như vậy có ý thử ông, vì chính Người đã biết việc Người sắp làm. Philipphê thưa: "Hai trăm bạc bánh cũng không đủ để mỗi người được một chút".
Một trong những môn đệ, tên là Anrê, em ông Simon Phêrô, thưa cùng Người rằng: "Ở đây có một bé trai có năm chiếc bánh lúa mạch và hai con cá, nhưng bấy nhiêu thì thấm vào đâu cho từng ấy người". Chúa Giêsu nói: "Cứ bảo người ta ngồi xuống". Nơi đó có nhiều cỏ, người ta ngồi xuống, số đàn ông độ năm ngàn. Bấy giờ Chúa Giêsu cầm lấy bánh và khi đã tạ ơn, Người phân phát cho các kẻ ngồi ăn, và cá cũng phân phát như thế, ai muốn bao nhiêu tuỳ thích. Khi họ đã no nê, Người bảo các môn đệ: "Hãy thu lấy những miếng còn lại, kẻo phí đi". Họ thu lại mười hai thúng đầy bánh vụn do năm chiếc bánh lúa mạch người ta đã ăn mà còn dư.
Thấy phép lạ Chúa Giêsu đã làm, người ta đều nói rằng: "Thật ông này là Đấng Tiên tri phải đến trong thế gian". Vì Chúa Giêsu biết rằng người ta sẽ đến bắt Người để tôn làm vua, nên Người lại trốn lên núi một mình.
0 comments:
Đăng nhận xét