Một hôm, Tô Đông Pha đến chơi nhà chùa và cùng ngồi thiền
với một nhà sư. Trong khi ngồi thiền,
Tô thấy
an lạc xuất hiện.
Xả thiền xong, Tô rất vui vẻ hỏi nhà sư: "Ngài
thấy tôi ngồi thiền như thế giống cái gì?". Nhà sư ôn tồn: "Trông
ngài giống như Đức Phật". Tô nghe thế
thì vui lắm.
Thiền sư hỏi
lại: "Thế ngài thấy tôi ngồi thiền giống cái gì?". Tô đáp ngay: "Trông
ngài ngồi thiền giống một đống phân bò".
Thiền
sư nghe nói vậy mà lòng vẫn
bình an. Tô Đông Pha cười suốt dọc đường về và thầm nghĩ: "Hôm nay ta đã thắng lão hòa thượng đó một phen rồi. Bị ta nói là đống phân bò mà không bẻ lại được câu nào cả". Tô về khoe với Tô tiểu muội: "Hôm nay huynh đã qua mặt được lão sư già đó rồi!". Tô muội hỏi chuyện
gì. Tô huynh hào hứng kể lại
chi tiết đầu đuôi. Tô muội
cười ồ lên, Tô huynh đắc chí nên càng hào hứng
kể. Chợt ngưng
cười, Tô muội
nói: "Muội cười là cười huynh đó, huynh lại thua lão hòa thượng ấy rồi!".
Tô huynh ngạc
nhiên hỏi
thế là thế nào. Tô muội
phân tích: "Tâm
lão hòa thượng là tâm Phật, nên thấy huynh cũng giống như Phật. Còn tâm của huynh thì toàn phân bò,
nên huynh thấy hòa thượng giống như đống phân bò. Tâm huynh như thế làm sao mà bằng được tâm lão hòa thượng chứ?". Tô huynh ngộ ra và tiu nghỉu!
Thiền
sư có cái tâm chân chính nên thấy người
khác cũng tốt,
cái tâm của thiền
sư là tâm bình an. Còn Tô Đông Pha có cái tâm bất
chính nên thấy người
khác cũng xấu, cái tâm của Tô là tâm bất an, chỉ tìm mọi
cách để chê trách người khác, kiểu "vạch
lá tìm sâu" hoặc "bới bèo ra bọ". Dạng tâm địa như vậy
không thể sống bình an được!
Hằng ngày, mỗi khi tham dự Thánh lễ, sau hai lần xin Thiên Chúa thương xót, chúng ta tiếp tục xin Ngài ban bình an: "Lạy Chiên Thiên Chúa, Đấng xóa tội trần gian, xin ban bình
an cho chúng con". Kết thúc Thánh lễ cũng là một lời chúc bình an. Vâng, ơn bình an vô cùng
quan trọng đối với cuộc lữ
hành trần
gian này, nhờ có sự bình an mà chúng ta tiếp tục sống
trong niềm hy
vọng.
Khi sống,
ai cũng mong được bình an, khi chết cũng
mong được bình an để có thể thanh thản giã biệt thế gian, hy vọng được hưởng sự bình an của Nước Trời vĩnh hằng.
TRẦM
THIÊN THU
Thứ Năm Tuần Bát Nhật Phục Sinh
PHÚC
ÂM: Lc 24, 35-48
“Đấng
Kitô phải chịu
thương khó như
vậy, rồi
mới được
tôn vinh”.
Khi ấy, hai môn đệ thuật lại các việc đã xảy ra dọc đường và hai ông đã nhận ra Người lúc bẻ bánh như thế nào. Mọi người còn đứng bàn chuyện thì Chúa Giêsu hiện ra đứng giữa họ và phán: "Bình an cho các con! Này Thầy đây, đừng sợ". Nhưng mọi người bối rối tưởng mình thấy ma. Chúa lại phán: "Sao
các con bối rối và lòng các con lo nghĩ như vậy? Hãy xem tay chân Thầy: chính Thầy đây! Hãy sờ mà xem: ma đâu có xương thịt như các con thấy Thầy có đây". Nói
xong, Người đưa tay chân cho họ xem. Thấy họ còn chưa tin, và vì vui mừng mà bỡ ngỡ, Chúa hỏi: "Ở đây các con có gì
ăn không?" Họ dâng cho Người một mẩu cá nướng và một tảng mật ong. Người ăn trước mặt các ông và đưa phần còn lại cho họ. Đoạn Người phán: "Đúng như lời Thầy đã nói với các con khi Thầy còn ở với các con, là: cần phải ứng nghiệm hết mọi lời đã ghi chép về Thầy trong luật Môsê, trong sách tiên tri và thánh vịnh". Rồi Người mở trí cho các ông am
hiểu Kinh Thánh.
Người lại nói: "Có lời chép rằng: Đấng Kitô sẽ phải chịu thương khó và ngày thứ ba Người sẽ từ cõi chết sống lại. Rồi phải nhân danh Người rao giảng sự thống hối và sự ăn năn để lãnh ơn tha tội cho muôn dân, bắt đầu từ thành Giêrusalem.
Còn các con, các con sẽ làm chứng nhân về những điều ấy".
Xin bình an của
Chúa Phục
Sinh luôn ở cùng con, mọi
ngày trong cuộc đời
con. Amen.
0 comments:
Đăng nhận xét