Một buổi tối nọ, viên sĩ quan trẻ tuổi người Pháp tên là Charles de
Foucauld say mê kể cho gia đình nghe những cuộc thám hiểm của anh ở Maroc. Người
chăm chú theo dõi câu chuyện của anh nhất là cô cháu bé chưa tròn 10 tuổi. Khi
anh vừa chấm dứt thì cô bé đã bất thần đặt một câu hỏi như sau: "Thưa cậu,
cháu đã thấy cậu làm được nhiều việc vĩ đại... Thế cậu đã làm được gì cho Thiên
Chúa chưa?"
Câu hỏi ấy như một luồng điện giật khiến anh trở thành bất động. Từ bao
lâu nay, chưa có người nào đã khiến anh phải suy nghĩ nhiều như thế. "Anh
đã làm gì cho Thiên Chúa chưa?". Charles de Foucauld lục soát trong lương
tâm của mình để chỉ thấy một lỗ hổng không đáy. Anh đã phí phạm tất cả thời giờ
của anh trong những cuộc ăn chơi trụy lạc và những danh vọng phù phiếm... Mắt
anh bỗng mở ra để thấy được nỗi khốn khổ, nghèo hèn của mình.
Ngày hôm sau, anh tìm đến xưng tội với một vị linh mục. Anh vào dòng khổ
tu, rồi xin đến Nagiareth để sống trọn vẹn cho Chúa Giêsu.
Ngày nọ, giữa lúc đang đắm mình trong cầu nguyện, anh bỗng nghe từ căn
nhà bên cạnh có tiếng than van rên rỉ của một người Hồi Giáo.
Charles de Foucauld nghĩ đến gương bác ái của Chúa Giêsu: anh có thể
giam mình cầu nguyện một mình giữa lúc những người anh em của anh đang rên rỉ
trong hấp hối, trong thất vọng sao?
Nghĩ thế, anh bèn quyết định đến sống giữa họ, trở thành bạn hữu của họ,
nhất là những người cô đơn, lạc lõng, nghèo hèn nhất trong xã hội.
Những năm cuối cùng, Charles de Foucauld sống giữa sa mạc Sahara, chia sẻ
hoàn toàn cuộc sống với những người dân nghèo. Charles de Foucauld đã chia sẻ với
họ những giọt máu cuối cùng của anh: ngày đầu tháng 12 năm 1916, anh đã bị thảm
sát giữa lúc đang cầu nguyện... Ngày nay, các tiểu đệ và tiểu muội Chúa Giêsu
tiếp tục lý tưởng sống của anh: họ lao động và sống giữa những người nghèo hèn
nhất trong xã hội... Tất cả cuộc sống và sự âm thầm hiện diện của họ là một cố
gắng làm một cái gì cho Chúa.
Có những nhà truyền giáo rời bỏ quê hương để đi đến những nơi hoàn toàn
xa lạ như Thánh Phanxicô Xaviê. Nhưng cũng có những nhà truyền giáo dâng cả cuộc
đời hy sinh cầu nguyện và đau khổ của mình như Thánh Nữ Têrêxa Hài Ðồng Giêsu.
Có những nhà truyền giáo hùng hồn giao rảng như các tông đồ, nhưng cũng có những
nhà truyền giáo âm thầm hiện diện và chia sẻ với những người nghèo khổ như
Charles de Foucauld.
Âm thầm hiện diện. Nhưng vẫn có thể chiếu sáng niềm tin yêu hy vọng: đó
là mẫu người truyền giáo mà Giáo Hội tại Việt Nam đang cần hơn bao giờ hết. Những
cuộc sống tử tế, hy sinh phục vụ, quên mình... vẫn là những lời rao giảng hùng
hồn hơn bao giờ hết.
Trích sách Lẽ Sống
Ảnh: Internet
Thứ Hai Tuần III Phục Sinh
Năm C
"Hãy
ra công làm việc không phải vì của ăn hay hư nát, nhưng vì của ăn tồn tại cho đến
cuộc sống đời đời".
Hôm sau, đám người còn ở lại
bên kia biển thấy rằng không có thuyền nào khác, duy chỉ có một chiếc, mà Chúa
Giêsu không lên thuyền đó với các môn đệ, chỉ có các môn đệ ra đi mà thôi.
Nhưng có nhiều thuyền khác từ Tibêria đến gần nơi dân chúng đã được ăn bánh sau
khi Chúa dâng lời tạ ơn. Khi đám đông thấy không có Chúa Giêsu ở đó, và môn đệ
cũng không, họ liền xuống các thuyền kia và đến Capharnaum tìm Chúa Giêsu.
Khi gặp Người ở bờ biển bên
kia, họ nói với Người: "Thưa Thầy, Thầy đến đây bao giờ?" Chúa Giêsu
đáp: "Thật, Ta bảo thật các ngươi, các ngươi tìm ta không phải vì các
ngươi đã thấy những dấu lạ, nhưng vì các ngươi đã được ăn bánh no nê. Các ngươi
hãy ra công làm việc không phải vì của ăn hay hư nát, nhưng vì của ăn tồn tại
cho đến cuộc sống đời đời, là của ăn Con Người sẽ ban cho các ngươi. Người là Đấng
mà Thiên Chúa Cha đã ghi dấu". Họ liền thưa lại rằng: "Chúng tôi phải
làm gì để gọi là làm việc của Thiên Chúa?" Chúa Giêsu đáp: "Đây là
công việc của Thiên Chúa, là các ngươi hãy tin vào Đấng Ngài sai đến".
Đó là lời Chúa.
0 comments:
Đăng nhận xét