Có một đàn vịt trời
đang bay hướng về phía nam để trú đông. Chúng bay tạo thành một chữ
"V" rất đẹp trên bầu trời, bất cứ ai ở dưới đất nhìn lên cũng đều phải
thích thú.
Một ngày nọ,
Wally, một trong những chú vịt trời trong đàn, bỗng nhìn thấy cái gì đó rất hấp
dẫn dưới mặt đất... Một cái sân nuôi gà vịt quanh nhà kho, ở đó có một đàn vịt
nhà đang được nuôi trong nông trại. Bọn chúng chạy lạch bạch quanh sân, kêu
quàng quạc rất vui vẻ nhộn nhịp và mỗi ngày đều được ăn bắp mà người ta thảy ra
sân cho chúng.
Wally có vẻ thích
thú trước những gì chú chứng kiến. "Chắc hẳn ăn bắp đó sẽ rất tuyệt,"
chú tự nghĩ, "Còn ở đây, mình cứ phải bay suốt chặng đường dài mệt mỏi
này. Mình thích được chạy loanh quanh thảnh thơi trong sân như vậy một
lúc." Sau khi suy nghĩ một hồi, Wally quyết định rời khỏi đàn, lượn một
vòng về bên trái và lao xuống về hướng cái sân nuôi gà vịt nọ.
Chú đáp xuống giữa
những chú vịt nhà trong sân, và bắt đầu chạy vớ vẩn trong sân, kêu quàng quạc
như bọn họ. Rồi chú cũng bắt đầu ăn bắp. Trong lúc đó, đàn vịt trời vẫn tiếp tục
hành trình bay về phía Nam, nhưng Wally chẳng thèm để ý tới. "Mình sẽ trở
lại đàn khi họ từ phía Nam bay ngang qua đây trong vài tháng tới," chú tự
bảo.
Nhiều tháng trôi
qua và nghĩ rằng đã hết mùa Đông, Wally nhìn lên trời và chờ đợi đàn của mình
bay trở về phương Bắc. Khi chúng xuất hiện, Wally thấy đàn của mình bay thật đẹp
trên bầu trời. Lúc này, Wally cũng đã thật sự chán ngán cái sân nuôi vịt ở đây
rồi.
Nó thật là dơ bẩn!
Và ở đây, bất cứ chỗ nào cũng chỉ toàn nghe tiếng quàng quạc mà thôi. "Bây
giờ là lúc mình phải rời khỏi chỗ này," Wally thầm nghĩ. Thế là chú vỗ
cánh và cố gắng bay lên. Nhưng chú đã tăng thêm mấy ký vì ăn nhiều bắp quá, và
chú lại chẳng bao giờ tập thể dục cho đôi cánh của mình nữa.
Cuối cùng Wally
cũng bay lên khỏi mặt đất, nhưng chú bay thật chậm chạp và tông ầm vô hàng rào
của sân nuôi gà vịt. Chú rớt bịch xuống đất! Wally tự nhủ trong lòng, "Ồ
không sao, mình chỉ cần đợi họ bay về phía Nam trú đông lần tới, mình sẽ bay
lên cùng mọi người và sẽ lại là một chú vịt trời thôi."
Nhưng rồi đàn vịt
trời lại bay qua một lần nữa, Wally lại cố gắng vỗ cánh thật mạnh để bay lên khỏi
cái sân nuôi vịt kia. Vấn đề đơn giản là chú không còn đủ sức để bay lên nữa. Cứ
mỗi mùa Đông và mùa Xuân, Wally nhìn thấy đàn của mình bay ngang qua trên trời,
và chúng cũng vẫy gọi chú. Nhưng mọi nổ lực của Wally đều thất bại.
Cuối
cùng, Wally không còn chú ý đến đàn vịt trời bay qua trên đầu mình nữa. Dần dần,
chú hầu như không còn nhận ra chúng. Ký ức của chú về bản thân mình dần bị xóa
mờ, niềm kiêu hãnh của một chú vịt trời thật sự bị biến mất khi giờ đây chú đã
trở thành một con vịt nuôi.
Thỉnh thoảng
chúng ta mệt mỏi để là những chú vịt trời....
những môn đồ của Chúa Jesus. Thật không dễ dàng để luôn vâng lời Chúa và kỷ luật
bản thân mình trên hành trình dài theo Chúa. Khi chúng ta cảm thấy mệt mỏi như
vậy cũng chính là lúc Satan xúi giục chúng ta "rời khỏi đàn" và tham
gia vào bầy vịt nuôi... chính là thế gian...
Nhưng hãy nhìn những
gì đã xảy ra cho Wally. Chú vịt nghĩ chỉ là "tìm hiểu cho biết" một
chút thôi, và sẽ rời khỏi nó khi mình muốn. Nhưng chú đã không làm được điều
đó. Tội lỗi cũng giống như vậy. Tội lỗi là cái bẫy, và nó có cách để làm chúng
ta ngày càng đi xuống.
Góp nhặt
Ảnh: Internet
Bài Tin Mừng hôm nay Chúa Giêsu đã chữa
lành cho người đàn bà bị băng huyết 12 năm và con gái vị kỳ mục, vì họ đã tin.
Thứ Hai Tuần XIV Thường
Niên Năm Chẵn
"Con gái tôi vừa mới chết, nhưng xin
Ngài đến, nó sẽ sống lại".
Khi ấy, Chúa Giêsu đang
nói, thì có một vị kỳ mục kia đến lạy Người mà thưa rằng: "Lạy Ngài, con
gái tôi vừa mới chết, nhưng xin Ngài đến đặt tay trên nó, thì nó sẽ sống lại".
Chúa Giêsu chỗi dậy, và cùng với các môn đệ, đi theo ông ấy. Và này có người
đàn bà bị bệnh loạn huyết đã mười hai năm, tiến lại đàng sau Người và chạm đến
gấu áo Người. Vì bà nghĩ thầm rằng: Nếu tôi được chạm đến áo Người thôi, thì
tôi sẽ được khỏi. Chúa Giêsu ngoảnh lại, trông thấy bà ta, liền phán rằng:
"Này con, hãy vững lòng. Đức tin của con đã cứu thoát con". Và người
đàn bà được khỏi bệnh.
Chúa Giêsu đến nhà vị kỳ mục,
và thấy những người thổi kèn và đám đông đang xôn xao, thì bảo rằng: "Các
ngươi hãy lui ra, con bé không có chết đâu, nó ngủ đó thôi". Họ liền nhạo
cười Người. Và khi đã xua đám đông ra ngoài, Người vào cầm tay đứa bé và nó liền
chỗi dậy. Tin này đồn đi khắp cả miền ấy.
Lạy Chúa, niềm
tin của những người trong bài Tin Mừng hôm nay đã cứu họ. Xin cho niềm tin của
con thật vững mạnh để con được cứu thoát khỏi những cám dỗ của thế gian. Amen.
0 comments:
Đăng nhận xét