Tổng thống Wilson
của Hoa Kỳ, người đã đưa nước Mỹ can thiệp vào thế chiến thứ I, là người rất thận
trọng đối với những kỷ niệm nhỏ.
Lần kia, ông và
phu nhân cùng với nhiều nhân vật cấp cao trong chính phủ dừng lại một thành phố
thuộc tiểu bang Montana.
Cảnh sát làm hàng
rào không cho bất cứ ai đến gần vị tổng thống. Nhưng, không hiểu làm thế nào mà
có hai cậu bé đã chui lọt hàng rào cảnh sát để đến gần chỗ ngồi của tổng thống.
Hai cậu bé ngắm nhìn một cách say sưa vị nguyên thủ quốc gia. Một cậu bé tìm
cách tặng cho kỳ được lá cờ nhỏ bé của nước Mỹ mà em đang cầm trên tay. Cảnh
sát cố tình ngăn chận cậu bé, nhưng bà Wilson đã đưa tay đón lấy lá cờ và vẫy
tay em một cách nhiệt tình.
Cậu bé khác cảm
thấy buồn hiu vì em không có gì để dâng tặng cho tổng thống. Em cố gắng mò mãi
trong túi quần và cuối cùng lôi ra được một đồng xu nhỏ. Em cố gắng vượt qua mọi
chướng ngại để chạy đến trao cho tổng thống. Em sung sướng vô cùng, bởi vì
chính tổng thống Wilson là người chìa tay ra để đón nhận món quà của em với tất
cả trang trọng.
Năm năm sau, tổng
thống Wilson qua đời. Bà Wilson xếp đặt lại các đồ dùng quen thuộc của chồng. Mở
chiếc ví của ông, bà thấy có một bọc giấy được giữ gìn cẩn thận. Tháo chiếc bọc
giấy, bà nhận ra ngay tức khắc đồng xu nhỏ mà cậu bé đã tặng cho chồng bà cách
đây năm năm. Ông quý đồng xu nhỏ ấy đến độ đi đâu ông cũng mang nó theo.
Thiên Chúa cũng đối
xử với chúng ta như thế. Ngài giàu có biết bao, nhưng những đồng xu nhỏ mà
chúng ta trao tặng cho Ngài, Thiên Chúa đón nhận và cất giữ như báu vật... Một
Thiên Chúa giàu sang dường như không ưa thích của cải dư dật của chúng ta cho bằng
những đồng xu nhỏ của lòng thành, sự quảng đại, những âm thầm hy sinh, phục vụ
quên mình của chúng ta...
…
Thiên Chúa luôn
trân trọng và quý mến tất cả những gì chúng ta dâng tặng Ngài. Những lễ vật
càng đơn sơ, nhỏ bé dưới mắt người đời, càng có giá trị trước mặt Chúa. Chỉ có
Chúa mới thấy được giá trị của những âm thầm đau khổ, của những hy sinh quên
mình từng ngày, của những việc làm vô danh...
Trích sách Lẽ Sống
Ảnh: Internet
Bài Tin Mừng hôm nay, Chúa Giêsu đã kể về
dụ ngôn cỏ lùng, người không nhổ bỏ chúng, nhưng đợi đến mùa gặt rồi thu gom lại
và đốt đi.
Thứ Bảy Tuần XVI Thường
Niên Năm Chẵn
PHÚC ÂM: Mt 13, 24-30
"Hãy cứ để cả hai mọc lên cho đến
mùa gặt".
Khi ấy, Chúa Giêsu phán một
dụ ngôn khác cùng dân chúng rằng: Nước trời giống như người kia gieo giống tốt
trong ruộng mình. Trong lúc mọi người ngủ, thì kẻ thù của ông đến gieo cỏ lùng
vào ngay giữa lúa, rồi đi mất.
Khi lúa lớn lên và trổ
bông, thì cỏ lùng cũng lộ ra. Đầy tớ chủ nhà đến nói với ông rằng: "Thưa
ông, thế ông đã không gieo giống tốt trong ruộng ông sao? Vậy cỏ lùng từ đâu mà
có?" Ông đáp: "Người thù của ta đã làm như thế". Đầy tớ nói với
chủ: "Nếu ông bằng lòng, chúng tôi xin đi nhổ cỏ". Chủ nhà đáp:
"Không được, kẻo khi nhổ cỏ lùng, các anh lại nhổ luôn cả lúa chăng. Hãy cứ
để cả hai mọc lên cho đến mùa gặt. Và đến mùa, ta sẽ dặn thợ gặt: Các anh hãy
nhổ cỏ lùng trước, rồi bó lại từng bó mà đốt đi, sau mới thu lúa lại chất vào lẫm
cho ta".
Lạy Chúa, xin cho
con sống sao nên giống lúa tốt của Ngài, đừng để còn lùng chen lẫn và lớn lên
trong lòng con. Amen.
0 comments:
Đăng nhận xét