Tháng 11 năm 1958, ngay chính ngày đăng quang, khi nói chuyện với khách
hành hương, Ðức cố Giáo Hoàng Gioan XXIII đã kể lại một giai thoại trong cuộc đời
của ngài như sau:
"Khi tôi lên 7, một hôm cha tôi đưa tôi đến một làng bên cạnh, nơi
đang tổ chức một buổi lễ của Công Giáo tiến hành trong giáo phận. Phải đi bộ
nhiều cây số, tôi cảm thấy mệt mỏi. Cha tôi đã phải đặt tôi trên vai của người.
Ðến nơi, tôi cảm thấy thất vọng, bởi vì dân chúng qúa đông, mà tôi thì bé nhỏ.
Mất hút trong chợ người, tôi không thể nhìn đoàn người đang diễn hành... Thế là
một lần nữa, cha tôi lại bồng tôi trên vai của người. Từ trên cao, tôi có thể
xem thấy tất cả mọi sự".
Và vị Giáo Hoàng được mệnh danh "nhân lành" đã kết luận như
sau: "70 năm qua, nhưng tôi vẫn còn ghi nhớ trong tâm trí tôi cử chỉ của
cha tôi. Nó đã trở thành một biểu trưng kỳ diệu. Ngày nay, mỗi khi mệt mỏi, mỗi
khi tôi không còn thấy gì nữa, tôi nài xin vị Cha trên trời nâng tôi lên đôi
cánh của Người".
Chỉ từ trên đỉnh cao, chúng ta mới có thể thấy rõ mọi sự. Chính Chúa là
đỉnh cao của chúng ta. Nơi Người, chúng ta sẽ thấy được ý nghĩa của cuộc sống...
Những lúc chán sống, những lúc hầu như không còn thấy gì nữa, chúng ta hãy chạy
đến với Người.
Sưu tầm
Ảnh: Peter Hy Tấn
Chúa Nhật XIII Thường Niên
Năm B
"Hỡi em bé, Ta bảo em hãy chỗi dậy".
Khi ấy, Chúa Giêsu đã xuống
thuyền trở về bờ bên kia, có đám đông dân chúng tụ họp quanh Người, và lúc đó
Người đang ở bờ biển. Bỗng có một ông trưởng hội đường tên là Giairô đến. Trông
thấy Người, ông sụp lạy và van xin rằng: "Con gái tôi đang hấp hối, xin
Ngài đến đặt tay trên nó để nó được khỏi và được sống". Chúa Giêsu ra đi với
ông ấy, và đám đông dân chúng cũng đi theo chen lấn Người tứ phía.
Vậy có một người đàn bà bị
bệnh xuất huyết đã mười hai năm. Bà đã chịu cực khổ, tìm thầy chạy thuốc, tiêu
hết tiền của mà không thuyên giảm, trái lại bệnh càng tệ hơn. Khi bà nghe nói về
Chúa Giêsu, bà đi lẫn trong đám đông đến phía sau Người, chạm đến áo Người, vì
bà tự nhủ: "Miễn sao tôi chạm tới áo Người thì tôi sẽ được lành". Lập
tức, huyết cầm lại và bà cảm thấy trong mình đã được khỏi bệnh. Ngay lúc ấy,
Chúa Giêsu nhận biết có sức mạnh đã xuất phát tự mình, Người liền quay lại đám
đông mà hỏi: "Ai đã chạm đến áo Ta?" Các môn đệ thưa Người rằng:
"Thầy coi, đám đông chen lấn Thầy tứ phía, vậy mà Thầy còn hỏi 'Ai chạm đến
Ta?'!" Nhưng Người cứ nhìn quanh để tìm xem kẻ đã làm điều đó. Bấy giờ người
đàn bà run sợ, vì biết rõ sự thể đã xảy ra nơi mình, liền đến sụp lạy Người và
thú nhận với Người tất cả sự thật. Người bảo bà: "Hỡi con, đức tin của con
đã chữa con, hãy về bình an và được khỏi bệnh".
Người còn đang nói, thì người
nhà đến nói với ông trưởng hội đường rằng: "Con gái ông chết rồi, còn phiền
Thầy làm chi nữa?" Nhưng Chúa Giêsu đã thoáng nghe lời họ vừa nói, nên Người
bảo ông trưởng hội đường rằng: "Ông đừng sợ, hãy cứ tin". Và Người
không cho ai đi theo, trừ Phêrô, Giacôbê và Gioan, em Giacôbê. Các Ngài đến nhà
ông trưởng hội đường và Chúa Giêsu thấy người ta khóc lóc kêu la ồn ào, Người
bước vào và bảo họ: "Sao ồn ào và khóc lóc thế? Con bé không chết đâu, nó
đang ngủ đó". Họ liền chế diễu Người. Nhưng Người đuổi họ ra ngoài hết, chỉ
đem theo cha mẹ đứa bé và những môn đệ đã theo Người vào chỗ đứa bé nằm. Và
Người cầm tay đứa nhỏ nói rằng: "Talitha, Koumi", nghĩa là: "Hỡi
em bé, Ta truyền cho em hãy chỗi dậy!" Tức thì em bé đứng dậy và đi được
ngay, vì em đã được mười hai tuổi. Họ sửng sốt kinh ngạc. Nhưng Người cấm ngặt
họ đừng cho ai biết việc ấy và bảo họ cho em bé ăn.
Lạy Chúa, xin cho
con biết chạy đến nương nhờ lòng thương xót Chúa để lòng con được an bình.
Amen.
0 comments:
Đăng nhận xét