Một linh mục chánh xứ muốn củng cố Ban Chấp
Hành họ đạo của mình. Ngài đã chọn những người gương mẫu trong họ đạo và luôn
thăm nom gặp gỡ họ để khuyến khích, để nâng cao đời sống tinh thần, đời sống đạo
đức và sự phục vụ vị tha của họ.
Dầu vậy, một hôm, một người trong Ban Chấp
Hành của ngài sa ngã vào một gương xấu, và đa số bổn đạo đã biết đến. Nhưng đó
lại là người từng hoạt động tích cực nhất.
Không muốn dứt khoát với một người nhiệt
tâm, chỉ muốn đem người ấy trở về con đường thánh thiện và phục vụ. Vì thế, cha
sở gặp Ban Chấp Hành và muốn chọn một người trong ban cùng ngài đến thăm và
khuyến khích an ủi người kia.
Ngài hỏi một vị trong Ban Chấp Hành:
- Ông nghĩ sao về
gương xấu của người đó?
Ông này đáp:
- Thưa cha, một
người trong Ban Chấp Hành mà như thế không thể nào chấp nhận được.
Cha sở hỏi người thứ hai và người này trả
lời:
- Con đề nghị cha
nên sa thải ông ấy, nếu không cả Ban Chấp Hành đều sẽ mang tiếng lây.
Cha sở hỏi ý kiến tiếp, và đại đa số đều
trả lời tương tự. Sau cùng đến lượt một người tự nảy giờ có vẻ im lặng suy
nghĩ, ông cho ý kiến:
- Thưa cha, trường
hợp anh đó chưa đến nỗi tệ. Con nghĩ, nếu con mà lâm vào hoàn cảnh của anh ấy,
chắc chắn con sẽ đáng trách hơn anh ấy nhiều.
Và cha sở đã chọn anh này để cùng ngài đến
thăm người bạn lầm lỡ kia.
Sống trên đời này
“không ai giàu ba họ, không ai khó ba đời”, và “bảy mươi chưa què chớ khoe mình
lành”, cho nên chúng ta đừng bao giờ khinh chê ai, đừng bao giờ kết án ai, nhạo
cười ai, “cười người chớ khá cười lâu. Cười người hôm trước hôm sau người cười”.
Mọi sự an vui trên đời này đề ở trong sự
hòa nhã, đặt mình vào hoàn cảnh của người khác để hiểu nhau hơn. Và thường
chính sự hòa nhã thông cảm đó mới cải hóa được người khác. Còn sự kiêu căng kết
án chẳng những không giải quyết được gì, mà con làm cho sự việc tồi tệ hơn
thêm.
Mỗi người chúng ta hãy cầu xin Chúa giúp để đừng
bao giờ cười chê hoặc kết án ai.
Ảnh: Internet
Thứ Sáu Tuần VIII Thường Niên Năm Chẳn
PHÚC ÂM: Mc 11, 11-26
"Nhà Ta sẽ được gọi là nhà cầu nguyện của mọi
dân tộc. Các ngươi hãy tin vào Thiên Chúa".
(Khi nghe dân chúng hoan hô), Chúa Giêsu vào
thành Giêrusalem, lên đền thờ và sau khi đã đưa mắt quan sát mọi sự, và lúc
trời đã xế chiều, Người ra về Bêtania cùng với nhóm mười hai. Hôm sau, khi thầy
trò rời bỏ Bêtania, Người thấy đói. Và khi thấy ở đàng xa có một cây vả nhiều
lá, Người đến xem coi có trái nào không. Nhưng khi lại gần, Người chỉ thấy có
lá thôi, vì không phải là mùa có trái. Người phán bảo cây vả rằng: "Cho
đến muôn đời sẽ không còn ai ăn trái của mi nữa". Và các môn đệ đã nghe
Người nói.
Các ngài đến Giêrusalem. Và khi vào
đền thờ, Chúa liền đuổi những người mua bán ở đó. Người xô đổ bàn của những
người đổi tiền và ghế của những người bán chim câu. Người không để cho ai mang
đồ vật đi ngang qua đền thờ. Người dạy bảo họ: "Nào chẳng có lời chép
rằng: "Nhà Ta sẽ được gọi là nhà cầu nguyện của mọi dận tộc ư? Thế mà các
ngươi đã biến thành hang trộm cướp". Điều đó đến tai các trưởng tế và luật
sĩ, họ liền tìm cách giết Người, vì họ sợ Người, bởi tất cả dân chúng say mê
giáo lý của Người. Chiều đến, Người ra khỏi thành.
Sáng hôm sau, khi đi ngang qua, các
ngài trông thấy cây vả đã chết khô tận rễ. Phêrô nhớ lại và thưa Chúa rằng:
"Lạy Thầy, hãy coi, cây vả Thầy nguyền rủa đã chết khô rồi". Chúa
Giêsu đáp: "Hãy tin vào Thiên Chúa. Thầy bảo thật các con, nếu ai bảo núi
kia: 'Hãy dời đi và gieo mình xuống biển', mà trong lòng không hồ nghi, nhưng
tin rằng điều mình nói sẽ xảy ra, thì người ấy sẽ được như ý. Vì vậy Thầy bảo
các con: Tất cả những gì các con cầu xin, hãy tin rằng các con sẽ được, thì các
con sẽ được điều đó. Và khi các con đang đứng cầu nguyện, nếu các con có điều
gì bất thuận với ai, hãy tha thứ để Cha các con trên trời cũng tha cho các con.
Nếu các con không tha thứ, thì Cha các con trên trời cũng không tha tội cho các
con".
0 comments:
Đăng nhận xét