Thứ Hai, 21 tháng 5, 2018

CÂY ĐINH OAN NGHIỆT

Sáng ngày 5 tháng 12 năm 1991 tại thành phố Nivardô thuộc bang California miền tây Hoa kỳ khí hậu nắng ấm dễ chịu. Lợi dụng trời tốt anh Mick Saodi 32 tuổi thợ mộc, muốn hoàn thành ngôi nhà đang xây, cùng với Trovid thợ phụ, anh Saodi hăng say làm việc.
Để đóng những cây đinh dài 8 phân Mick dùng một dụng cụ giống như khẩu súng, anh nạp đinh vào súng và khi cần đóng đinh vào đâu anh chỉ cần bấm cò là đinh ghim ngay vào đó dễ như chơi.
Buổi sáng hôm đó tay cầm khẩu súng Mick cùng với Trovid chuẩn bị đóng đinh vào một tấm gỗ, bỗng một cơn gió mạnh thổi đến khiến miếng gỗ lung lay và anh Mick bị mất cân bằng. Trong nháy mắt đứa con gái của anh Mick bấm cò và chiếc đinh 8 phân bay vút ra ngoài. Thoạt đầu Mick tưởng mình đã may mắn thoát được vì không thấy đau đớn gì cả. Nhưng rồi kế sau đó anh thấy đau nhói nơi ngực như thể có thanh sắt nhọn đâm thâu anh.
Đưa mắt nhìn xuống Mick thấy đầu chiếc đinh lòi ra trên áo của anh, đầu chiếc đinh xoắn chặt nơi mảnh áo thun. Vì quá đau Mick vội cởi phăng chiếc áo, và muốn rút cái đinh ra khỏi người. Tuy nhiên chiếc áo bị rách và cây đinh vẫn nằm yên. Trong cơn hốt hoảng Mick cầm chiếc búa định nhổ chiếc định ra, nhưng anh Trovid kịp thời ngăn chặn. Anh la lớn: “Không! Không được làm thế!”
Trovid nhớ lại luật nền tảng của sự cấp cứu là không bao giờ được tự tay rút bất cứ vật gì, khi vật ấy cắm sâu vào người, phải nhờ đến phương thức giải phẫu. Trovid lấy hết bình tĩnh nói với Mick: “Chúng ta đi ngay đến nhà thương”. Nói xong anh dìu Mick ra xe, Trovid vừa bấm còi vừa cho xe chạy hết tốc lực, phóng tới nhà thương. Trên xe Trovid không ngừng nói với Mick: “Rồi anh sẽ hết bệnh đừng sợ hãi quá vậy”. Trong khi Mick vừa chống trả với cơn đau vừa phải xua đuổi những đen tối.
Mick từng lãnh chức vô địch về môn trượt tuyết và nhào lộn, anh đã từng đối diện với hiểm nguy và xem cái chết nhẹ như bông gòn và lần nào anh cũng chiến thắng vinh quang. Nhưng lần này liệu anh có chết vì một tai nạn xem ra như trò chơi con nít không?  Vừa miên man nghĩ ngợi Mick vừa buồn bã tự nhủ: “Chắc chắn lần này mình không thoát khỏi lưỡi hái của tử thần”.
Khi chiếc xe thắng mạnh trước cửa nhà thương, một vài cô y tá bước vội đến bên xe, nhìn thấy anh mặt mũi nhợt nhạt, môi tím thâm và hơi thở đứt quãng. Các y tá hiểu ngay là  phải mang anh đến phòng cấp cứu ngay lập tức. Mick được chụp hình để các Bác sĩ có thể liệu định sự hiểm nguy ở mức độ trầm trọng nào. Và khi hình hiện lên màn ảnh mọi người kinh ngạc vì thấy chiếc đinh vừa lớn vừa dài đã xuyên qua cạnh sườn và đâm thủng trái tim của Mick. Hai Bác sĩ Sasinkô Crockô và Hoqua Bol thực sự lúng túng.
Nhà thương được trang bị đủ cho các cuộc cấp cứu nhưng chưa được trang bị các máy móc tối tân cần thiết cho các cuộc giải phẫu tim. Thế nhưng trường hợp của Mick đòi buộc phải giải phẫu tại chỗ vì nếu di chuyển sang một nhà thương khác có thể Mick sẽ tắt thở trên đường đi. Bác sĩ Bol nhà phẫu thuật nổi tiếng của bệnh viện quyết định mổ ngay.
Nằm trên chiếc xe băng ca đẩy vào phòng mổ, Mick thì thào hỏi cô y tá: “Có phải là tôi sắp chết không?” Cố Y tá mỉm cười trấn an: “chắc chắn là không, nếu chúng tôi có thể ngăn chặn được, và ông biết là chúng tôi không bao giờ đầu hàng trước khó khăn”.
Trong phòng mổ ê kíp Bác sĩ và y tá thật sự đương đầu với một trường hợp nan giải. Khi từ từ mổ ra, mọi người trông thấy rõ ràng tận mắt chiếc đinh xuyên qua xương ức đâm thủng lá phổi bên phải và sau cùng đâm thủng luôn phần bên phải của trái tim. Chiếc đinh còn đâm rách đại động mạch khiến máu đen chảy đầy túi bao tâm, máu đen vì thiếu dưỡng khí. Bác sĩ Bol hết sức kinh ngạc, anh lẩm bẩm: “Thường thì trong những trường hợp tương tự, cơ may sống sót chỉ xảy ra không phải một phần ngàn nhưng là một phần triệu.
Khi chiếc đinh được lấy ra và khi vết thương được khâu lại kết thúc tốt đẹp cuộc giải phẫu. Bốn ánh mắt của hai Bác sĩ Bol và Crocko cùng giao nhau trong một ý nghĩ: “Giờ cuối cùng của nạn nhân chưa điểm!”
Riêng Bác sĩ Bol, ông cẩn thận cất giữ chiếc đinh 8 phân, chiếc đinh đã không giết được Mick. Khi mân mê chiếc đinh trong tay, ông nói lớn cho mọi người nghe: “Khoa học không thể nào giải thích được việc thoát chết lạ lùng của Mick Saodi. Chỉ có một điều chắc chắn là thánh thiên thần bản mệnh của Mick đã cẩn thận gìn giữ anh trong ngày xảy ra tai nạn hôm đó”.
Niềm xác tín của một Bác sĩ phẫu thuật nổi tiếng vào sự che chở của thánh thiên thần bản mạnh nhắc ta nhớ lại lời Thánh Kinh:
“Chúa sai thiên thần của Ngài đến dẫn dắt con qua mọi nẻo đường, nâng con trên tay để con khỏi vấp chân vào đá”.
Có mấy khi ta nhớ đến thiên thần bản mạnh của mình? Nhưng Người vẫn ở đó, bên cạnh ta. Người âm thầm lặng lẽ hướng dẫn chỉ bảo trong mọi sinh hoạt của cuộc sống. Người canh chừng, bảo vệ ta trước mọi hiểm nguy.
Người bênh vực chống đỡ cho ta trước sức tấn công của thần dữ.
Điều cần thiết đối với ta là lắng nghe lời Người chỉ bảo tự trong tâm hồn, tin cậy vào ơn Người trợ giúp, sống với Người trong tình thân thiết, mến yêu.
Và như thánh kinh dạy: “Chớ làm buồn lòng Người”."
Sưu tầm (http://tinmung.net/)
Ảnh: Internet
Thứ Hai Tuần VII Thường Niên Năm Chẵn
PHÚC ÂM: Mc 9, 13-28 (Hl 14-29)
"Lạy Thầy, tôi tin, xin Thầy trợ giúp đức tin hèn kém của tôi".
Khi ấy, Chúa Giêsu (từ trên núi xuống) và đến cùng các môn đệ, Người thấy một đám đông vây quanh các ông và những luật sĩ đang tranh luận với các ông.
Vừa thấy Người, tất cả đám đông kinh ngạc, họ sợ hãi và chạy đến chào Người. Và Người hỏi họ rằng: "Các ngươi tranh luận gì với nhau đó?" Một người trong đám đông trả lời rằng: "Lạy Thầy, tôi đem đến cùng Thầy đứa con trai tôi đang bị quỷ câm ám. Quỷ đột nhập vào nó bất kỳ ở đâu thì vật nó ngã xuống đất và nó xùi bọt mép, nghiến răng, cứng đờ ra. Tôi đã xin các môn đệ Thầy trừ quỷ, nhưng họ bất lực". Người đáp lại: "Hỡi thế hệ cứng lòng tin, Ta còn ở giữa các ngươi đến bao giờ? Ta phải chịu đựng các ngươi đến bao giờ nữa? Đem nó lại đây cho Ta". Và người ta đem nó đến.
Vừa thấy Chúa Giêsu, quỷ liền dằn vặt đứa bé dữ dội, đứa bé ngã ra, xùi bọt mép, lăn lộn trên đất. Chúa Giêsu hỏi cha nó rằng: "Nó bị như thế từ bao giờ?" Ông ta đáp: "Thưa từ lúc bé! Quỷ thường xô nó vào lửa, vào nước để giết nó. Nhưng nếu Thầy có thể làm được gì thì xin Thầy thương giúp chúng tôi". Chúa Giêsu nói với ông: "Sao lại nói: Nếu Thầy có thể? Với kẻ nào tin, thì mọi sự đều có thể được". Tức thì cha đứa bé khóc lóc kêu lên: "Thưa Thầy tôi tin, xin Thầy trợ giúp lòng tin yếu kém của tôi". Chúa Giêsu thấy đám đông tuôn đến, Người nạt thần ô uế rằng: "Hỡi thần câm điếc, Ta truyền cho mi: hãy xuất ra khỏi nó và không được nhập vào nó nữa". Sau khi kêu thét và dằn vật đứa trẻ dữ dội, quỷ xuất khỏi nó và đứa trẻ ra như chết, khiến đám đông nói: "Nó chết rồi". Nhưng Chúa Giêsu cầm tay nó nâng dậy và nó đứng lên.
Khi Chúa vào trong nhà, các môn đệ hỏi riêng Người: "Tại sao chúng con lại không thể trừ được nó?" Người đáp: "Loại đó không thể trừ được, nếu không cầu nguyện và ăn chay".
Lạy Chúa, xin cho con biết hết lòng tin tưởng và cậy nhờ ơn Chúa, để ngày luôn nâng con và bênh vực con. Amen.

0 comments:

Đăng nhận xét

"Vì nhiệt tâm lo việc nhà Chúa mà tôi đây sẽ phải thiệt thân" (Ga 2,17)