Có một gia đình
trung lưu sống trong căn nhà nhỏ thuộc vùng ngoại ô thành phố.
Ngày kia, kho gia
đình đang quây quần bên mâm cơm chiều, chợt có tiếng chuông bấm king coong. Người
cha dựng dậy ra mở cửa.
Xuất hiện bên ngưỡng
cửa là một ông lão nghèo hèn, chiếc quần rách bươm và chiếc áo xô lệch thiếu
nút. Ông lão mang đến một giỏ rau và xin gia đình mua giúp. Dĩ nhiên họ mua
ngay lập tức vì không muốn ông lão dơ dáy này lưu lại lâu hơn trong nhà.
Theo thời gian, giữa
ông lão nghèo và gia đình có một sự thân thiết nào đó. Mỗi tuần ông đều đem rau
đến cho họ. Và họ đã nhận ra ông là người nghèo nhưng lương thiện. Ông bị đau mắt
và hầu như bị mù. Cũng vì thế mà họ mến ông hơn. Mỗi tuần cả gia đình chờ bước
chân ông đến.
Ngày kia, đang
khi đưa giỏ rau cho người mẹ, ông kể: “Hôm qua tôi mới nhận được món quà lớn!
Tôi tìm thấy trước cửa nhà có một giỏ quần áo ai để lại cho tôi.”
Vì mọi người đều
biết ông là người nghèo khổ, đáng thương nên chia vui với ông. Họ thốt lên: “Thật
tuyệt vời”.
Nhưng ông lão mù
đáp lại: “Nhưng điều tuyệt vời hơn cả là tôi đã tìm thấy một gia đình thực sự
đang cần những bộ đồ này.”
Trao ban là niềm vui lớn nhất trong đời sống. Chỉ
ai chưa biết trao ban mới là người nghèo nhất.
Ảnh: Internet
Thứ Sáu Tuần II Phục
Sinh Năm B
PHÚC ÂM: Ga 6,
1-15
"Người phân
phát cho các kẻ ngồi ăn, ai muốn bao nhiêu tuỳ thích".
Khi
ấy, Chúa Giêsu đi sang bên kia biển Galilêa, cũng gọi là Tibêria. Có đám đông
dân chúng theo Người, vì họ đã thấy những phép lạ Người làm cho những kẻ bệnh
tật. Chúa Giêsu lên núi và ngồi đó với các môn đệ. Lễ Vượt Qua là đại lễ của
người Do-thái đã gần tới. Chúa Giêsu ngước mắt lên và thấy đám rất đông dân
chúng đến với Người. Người hỏi Philipphê: "Ta mua đâu được bánh cho những
người này ăn?" Người hỏi như vậy có ý thử ông, vì chính Người đã biết việc
Người sắp làm. Philipphê thưa: "Hai trăm bạc bánh cũng không đủ để mỗi
người được một chút".
Một
trong những môn đệ, tên là Anrê, em ông Simon Phêrô, thưa cùng Người rằng:
"Ở đây có một bé trai có năm chiếc bánh lúa mạch và hai con cá, nhưng bấy
nhiêu thì thấm vào đâu cho từng ấy người". Chúa Giêsu nói: "Cứ bảo
người ta ngồi xuống". Nơi đó có nhiều cỏ, người ta ngồi xuống, số đàn ông
độ năm ngàn. Bấy giờ Chúa Giêsu cầm lấy bánh và khi đã tạ ơn, Người phân phát
cho các kẻ ngồi ăn, và cá cũng phân phát như thế, ai muốn bao nhiêu tuỳ thích.
Khi họ đã no nê, Người bảo các môn đệ: "Hãy thu lấy những miếng còn lại,
kẻo phí đi". Họ thu lại mười hai thúng đầy bánh vụn do năm chiếc bánh lúa
mạch người ta đã ăn mà còn dư.
Thấy
phép lạ Chúa Giêsu đã làm, người ta đều nói rằng: "Thật ông này là Đấng
Tiên tri phải đến trong thế gian". Vì Chúa Giêsu biết rằng người ta sẽ đến
bắt Người để tôn làm vua, nên Người lại trốn lên núi một mình.
Lạy Chúa, Chúa đã
ban bánh để cho dân chúng theo người được ăn no. Ngài cũng luôn ban bánh hàng sống
để con luôn được no. Xin cho con biết năng chạy đến với Ngài, ăn bánh của Ngài
mà được sự sống đời đời. Amen.
0 comments:
Đăng nhận xét