Bà mẹ nghèo, cứ mỗi
chiều thứ tư, lúc bà về nhà, thế nào cậu bé cũng được miếng bánh. Cậu vô tư nô
đùa như thế với lũ bạn trước cổng nhà rồi đợi mẹ về. Cậu đã ăn miếng bánh như vậy
bao nhiêu lần nhưng vô tâm thờ ơ.
Rồi một ngày, cậu
băn khoăn, tại sao mẹ lại chỉ mua bánh cho mình vào ngày thứ tư? Cậu bé bắt đầu
tò mò về thắc mắc ấy. Ngày nọ cậu muốn khám phá cái bí mật kia. Cũng một ngày
thứ tư, lúc bà mẹ ra khỏi nhà, cậu bé chạy dõi theo xa xa.
Thứ tư là ngày hội
của các bà mẹ. Sau phiên hội, các bà ngồi với nhau ăn bánh, uống nước trà, chuyện
vãn với nhau trước khi về, đứng đằng sau tấm ván cửa sổ, cậu thấy các bà mẹ ăn
bánh vui vẻ, riêng mẹ của mình gói miếng bánh vào giấy rồi cất vào túi. Bà chỉ
uống nước thôi. Cậu nhìn mà thương mẹ, trong khi các bà kia ăn bánh vui vẻ thì
mẹ mình chỉ uống nước.
Bây giờ cậu mới
biết tấm bánh mỗi chiều thứ tư do đâu mà có, không phải mẹ đi chợ mua, mà mẹ để
dành cho mình. Càng nghĩ cậu càng thương mẹ. Xong họp, các bà mẹ chuẩn bị ra về.
Cậu vội chạy về trước, giả bộ như không biết gì, lòng hồi hộp tội nghiệp cho mẹ.
Như mọi lần, về đến cổng bà lại gọi con:
-Mẹ có quà cho
con.
Lần này cậu bé biết
rồi, mẹ có mua đâu, mẹ hy sinh nhịn ăn để dành cho con mà. Cậu bé cầm miếng
bánh ra đầu nhà, nó nhìn miếng bánh trên tay mà rớt nước mắt. Hình ảnh mẹ lại
hiện lên rõ như ban chiều. Xung quanh cái bàn, bình nước trà, các bà mẹ vui cười
ăn bánh, riêng mẹ mình chỉ uống nước. Cậu nhớ từng chi tiết, cái dáng điệu
không mấy tự nhiên của mẹ, mẹ như rón rén cất miếng bánh vào túi kín đáo không
muốn cho ai thấy. Lúc mẹ làm như thế chắc chắn mẹ nhớ tới đứa con của mẹ. Thế
mà, từ bao lâu nay mình cứ ăn những miếng bánh ấy trong cái vô tâm, chẳng biết
đến lòng hy sinh của mẹ.
Cậu bé nhìn miếng
bánh trên tay mà nước mắt lăn dài trên má. Cậu thấy thương mẹ quá. Cầm miếng
bánh trên tay, lần này cậu không dám cắn. Cậu không thể vứt đi, đấy là tình
thương của mẹ. Cầm mãi, sau cùng cũng phải ăn. Đưa miếng bánh lên miệng mà nước
mắt cứ chảy thôi. Cậu bé nhai bánh trong mếu máo.
Cậu không thấy
cái ngọt của đường nữa mà là cái vất vả của người mẹ hy sinh cho con mình.
Trong chốc hy sinh ấy, vị ngọt của miếng bánh không là mùi sữa thơm mà là lòng
thương con.
Từ ngày đó trở
đi, cứ thứ ba là cậu lại băn khoăn về miếng bánh thứ tư hôm sau. Miếng bánh trở
nên tấm bánh “thánh” vì lòng hy sinh của mẹ. Cứ mỗi chiều thứ tư cậu bé bồi hồi
biết rằng mẹ lại hy sinh vì con. Rồi lại ra đầu nhà, đứng ăn miếng bánh trong
nước mắt.
Cái ngọt ở đầu lưỡi
không phải là đường, mà là hy sinh của mẹ. Một hương vị rất ngọt ngào cho trái
tim tuổi thơ biết mình được yêu và biết yêu thương mẹ mình.
Lạy Chúa,
Miếng bánh vẫn là một, nhưng cái khác biệt là cậu
bé thực sự ý thức được miếng bánh ấy đến từ lòng hy sinh của mẹ. Nếu không miếng
bánh ấy chẳng có gì thay đổi nơi con người cậu bé, nó chỉ là miếng bột trộn với
đường. Mong sao con cảm nghiệm được Chúa trong bí tích Thánh Thể để con ao ước
chuẩn bị Thánh lễ như cậu bé chuẩn bị nhận miếng bánh của mẹ bằng nước mắt.
Con tin thật Chúa ngự trong Bí tích Thánh Thể,
con kính thờ Mình Thánh Chúa, con muốn hướng lòng con về Chúa khi con nhìn thấy
nhà thờ, vì con tin thật Chúa đang ở đấy với con.
Nguyễn Tầm Thường
Ảnh: Internet
Bài Tin Mừng của thánh Gioan hôm nay, Chúa Giêsu
dạy chúng ta hãy tìm kiếm cho mình một thứ lương thực ban lại sự sống và hạnh
phúc đời đời, đó chính là mình thánh Ngài qua biến cố Phục sinh.
Thứ Hai Tuần III Phục
Sinh Năm B
PHÚC ÂM: Ga 6, 22-29
"Hãy ra công
làm việc không phải vì của ăn hay hư nát, nhưng vì của ăn tồn tại cho đến cuộc
sống đời đời".
Hôm
sau, đám người còn ở lại bên kia biển thấy rằng không có thuyền nào khác, duy
chỉ có một chiếc, mà Chúa Giêsu không lên thuyền đó với các môn đệ, chỉ có các
môn đệ ra đi mà thôi. Nhưng có nhiều thuyền khác từ Tibêria đến gần nơi dân
chúng đã được ăn bánh sau khi Chúa dâng lời tạ ơn. Khi đám đông
thấy không có Chúa Giêsu ở đó, và môn đệ cũng không, họ liền xuống các thuyền
kia và đến Capharnaum tìm
Chúa Giêsu.
Khi
gặp Người ở bờ biển bên kia, họ nói với Người: "Thưa Thầy, Thầy đến đây
bao giờ?" Chúa Giêsu đáp: "Thật, Ta bảo thật các ngươi, các ngươi tìm
ta không phải vì các ngươi đã thấy những dấu lạ, nhưng vì các ngươi đã được ăn
bánh no nê. Các ngươi hãy ra công làm việc không phải vì của ăn hay hư nát,
nhưng vì của ăn tồn tại cho đến cuộc sống đời đời, là của ăn Con Người sẽ ban
cho các ngươi. Người là Đấng mà Thiên Chúa Cha đã ghi dấu". Họ liền thưa
lại rằng: "Chúng tôi phải làm gì để gọi là làm việc của Thiên Chúa?"
Chúa Giêsu đáp: "Đây là công việc của Thiên Chúa, là các ngươi hãy tin vào
Đấng Ngài sai đến". Đó là lời Chúa.
0 comments:
Đăng nhận xét