Thời Cách Mạng
Pháp 1789, những người xây dựng chế độ mới muốn đánh đổ tất cả những gì mà họ gọi
là tàng tích của mê tín dị đoan. Họ hỏi những người nông dân có muốn từ bỏ tôn
giáo của họ không. Một người dân quê mùa chất phác đã trả lời như sau:
"Bao giờ các ông làm cho sao trời rơi xuống thì chúng tôi sẽ thôi cầu nguyện".
Tự đáy tâm hồn
mình, con người luôn luôn khát khao và đi tìm Thiên Chúa. Cầu nguyện, dưới hình
thức này hay hình thức khác, là hơi thở của tâm hồn. Người ta có thể trói buộc
tay chân con người, người ta có thể khóa chặt miệng lưỡi con người, nhưng không
ai có thể ngăn cản con người cầu nguyện.
Cầu nguyện là nhựa sống của tâm hồn. Con người
có thể chết dần trong thân xác vì bệnh tật, đau đớn hay bị hành hung, nhưng
chính sự cầu nguyện nối kết tâm hồn con người với Thiên Chúa và đem lại cho con
người sức sống vượt lên trên mọi thử thách và chết chóc.
Trích sách Lẽ Sống
Ảnh: Internet
Thứ Tư
Tuần XXVII Thường Niên Năm lẻ
PHÚC ÂM: Lc
11, 1-4
"Lạy Thầy, xin dạy chúng con cầu nguyện".
Có một lần Đức Giê-su cầu nguyện ở
nơi kia. Người cầu nguyện xong, thì có một người trong nhóm môn đệ nói với Người
: "Thưa Thầy, xin dạy chúng con cầu nguyện, cũng như ông Gio-an đã dạy môn
đệ của ông." Người bảo các ông : "Khi cầu nguyện, anh em hãy nói :
"Lạy Cha , xin làm cho danh
thánh Cha vinh hiển,
Triều Đại Cha mau đến,
xin Cha cho chúng con
ngày nào có lương thực ngày ấy ;
xin tha tội cho chúng con,
vì chính chúng con cũng tha
cho mọi người mắc lỗi với chúng con,
và xin đừng để chúng con sa chước cám
dỗ."
Lạy Chúa,
xin cho con biết dùng lời cầu nguyện làm lẽ sống cho con. Amen.
0 comments:
Đăng nhận xét