Hành
động
vô cùng cao cả, nhân đạo
và mang đầy tình thương
cảm
của
cậu
thanh niên với bà cụ
đi chân trần trên tuyết
giữa
trời
đông lạnh
giá khiến
tất
cả
chúng ta phải cảm
phục
và suy nghĩ về mình!
Trên
phố,
một
bà cụ
đi chân đất đang nặng
nhọc
lê từng
bước
đến
trạm
chờ
xe buýt. Trên tuyết.
Một
cô gái đang chờ xe, cô nhìn bà cụ
từ
đầu
tới
chân, lại
nhìn từ
chân lên đầu, và im lặng.
Một
phụ
nữ
tay dắt
2 đứa
trẻ,
bà chẳng
để
ý đến
bà cụ
vì mải
lo cho những đứa
con.
Một
viên chức
tay ôm chồng sách, đang mải
mê suy tư
nên cũng chẳng
thấy
gì.
Một
quý ông lịch lãm đứng
nép sát vào trạm chờ
xe buýt, dĩ nhiên bà cụ ấy
già rồi
không làm hại được
ai, nhưng
biết
đâu bà ấy
mang một
bệnh
truyền
nhiễm
nào đó thì sao?
Xe
buýt đến,
bà cụ
lên xe và ngối sau lưng
bác tài xế.
Người
đàn ông lịch lãm và cô gái chạy
ngay xuống
băng ghế
cuối;
cô gái vẫn
không quên ngoái lại nhìn bà cụ.
Đứa
trẻ
con người
phụ
nữ
chợt
quay sang nói với mẹ
nó:
–
Mẹ
ơi!
Bà ấy
đi chân đất, mẹ
bảo
đi chân đất là không ngoan mà, phải
không mẹ?
–
Andrew, không được chỉ
vào người
khác! Bà mẹ nhắc
con rồi
quay ra nhìn cửa sổ.
–
Đấy
chúng ta phải học
tiết
kiệm,
nếu
như
lúc trẻ
bà ấy
biết
tiết
kiệm
thì đâu đến nỗi
nghèo thế
này – Một
chàng thanh niên lên tiếng.
–
Bà ấy
hẳn
phải
có con chứ, họ
không thấy
xấu
hổ
sao ấy
nhỉ?
– Người
phụ
nữ
mặc
áo choàng lông thì thào, và cô cảm
thấy
mình là một người
tốt
vì đã lo cho mẹ mình chu đáo.
Một
quý ông có vẻ là doanh nhân thành đạt
rút ví ra và dúi vào tay bà cụ 10 đôla:
–
Này bà, tôi biếu bà, và nhớ
mua một
đôi giày đấy nhé! Nói xong ông hãnh diện
đi về
chỗ
ngồi.
Xe
buýt dừng
lại,
vài hành khách lên xe, trong số ấy
có một
cậu
thanh niên chừng mười
bảy
tuổi.
Cậu
khoác cái áo to, cả cái balô đeo trên lưng
cũng to, và đang nghe headphone. Cậu
bé tiến
đến
và xuống
ghế
cạnh
bà cụ.
Cậu
nhìn xuống
chân bà cụ và chợt
thấy
lạnh
toát, rồi
lại
nhìn vào chân mình. Đôi chân của cậu
đang xỏ
trong 1 đôi giày cổ lông dành đi tuyết,
nó mới
tinh và ấm
áp, đôi giày ấy là niềm
tự
hào của
cậu
trước
đám bạn,
cậu
bé đã dành dụm rất
lâu để
có nó. Rồi
cậu
tháo headphone ra và ngồi ngay xuống
sàn xe, ngay bên cạnh bà cụ.
–
Bà ơi,
cháu có giày đây này!
Cậu
tháo từng
chiếc
giày ra, tháo luôn cả bít tất,
nhẹ
nhàng nâng bàn chân cong queo, lạnh
cóng của
bà cụ
lên và xỏ
vào từng
chiếc
giày ấm
áp.
Bà
cụ
sững
người,
chỉ
thoáng mỉm
cười
và nói được
lời
cảm
ơn
lí nhí.
Xe
buýt dừng,
cậu
bé mỉm
cười
chào bà cụ và bước
xuống
xe, đi chân trần trên tuyết!
Cả
xe chồm
đầu
ra ngoài nhìn theo cậu bé. Im lặng
vài giây, chiếc xe bắt
đầu
huyên náo:
–
Cậu
ấy
từ
đâu đến
thế
nhỉ?
–
Chắc
là 1 thiên thần?
–
Hay là con trai của Chúa?
–
Không phải
đâu mẹ
ạ,
con đã nhìn kỹ rồi.
– Cậu
bé lúc nãy cất tiếng
– Anh ấy
cũng chỉ
là một
người
bình thường
thôi!
Chúa Nhật XXVI Thường Niên Năm C
Lời
Chúa: Lc 16, 19-31
Khi ấy, Chúa Giêsu phán
cùng những người biệt phái rằng: "Có một nhà phú hộ kia vận toàn gấm vóc, lụa là, ngày ngày yến tiệc linh đình. Lại có một người hành khất tên là Ladarô, nằm bên cổng nhà ông đó, mình đầy ghẻ chốc, ước được những mụn bánh từ bàn ăn rớt xuống để ăn cho đỡ đói, nhưng không ai thèm cho. Những con chó đến liếm ghẻ chốc của người ấy. Nhưng xảy ra là người hành khất đó chết và được các Thiên Thần đem lên nơi lòng Abraham. Còn nhà phú hộ kia cũng chết và được đem chôn. Trong hoả ngục, phải chịu cực hình, nhà phú hộ ngước mắt lên thì thấy đàng xa có Abraham và Ladarô trong lòng Ngài, liền cất tiếng kêu la rằng:
" 'Lạy Cha Abraham, xin thương xót tôi và sai Ladarô nhúng đầu ngón tay vào nước để làm mát lưỡi tôi, vì tôi phải quằn quại trong ngọn lửa này'. Abraham nói lại: 'Hỡi con, suốt đời con, con được toàn sự lành, còn Ladarô gặp toàn sự khốn khổ. Vậy bây giờ Ladarô được an ủi ở chốn này, còn con thì chịu khốn khổ. Vả chăng, giữa các ngươi và chúng tôi đây đã có sẵn một vực thẳm, khiến những kẻ muốn từ đây qua đó, không thể qua được, cũng như không thể từ bên đó qua đây được'.
"Người đó lại nói: 'Đã vậy, tôi nài xin cha sai Ladarô đến nhà cha tôi, vì tôi còn năm người anh em nữa, để ông bảo họ, kẻo họ cũng phải sa vào chốn cực hình này'. Abraham đáp rằng: 'Chúng đã có Môsê và các tiên tri, chúng hãy nghe các ngài'. Người đó thưa: 'Không đâu, lạy cha Abraham, nhưng nếu có ai trong cõi chết hiện về với họ, thì ắt họ sẽ hối cải'. Nhưng Abraham bảo người ấy: 'Nếu chúng không chịu nghe Môsê và các tiên tri, thì cho dù kẻ chết sống lại đi nữa, chúng cũng chẳng chịu nghe đâu' ".
" 'Lạy Cha Abraham, xin thương xót tôi và sai Ladarô nhúng đầu ngón tay vào nước để làm mát lưỡi tôi, vì tôi phải quằn quại trong ngọn lửa này'. Abraham nói lại: 'Hỡi con, suốt đời con, con được toàn sự lành, còn Ladarô gặp toàn sự khốn khổ. Vậy bây giờ Ladarô được an ủi ở chốn này, còn con thì chịu khốn khổ. Vả chăng, giữa các ngươi và chúng tôi đây đã có sẵn một vực thẳm, khiến những kẻ muốn từ đây qua đó, không thể qua được, cũng như không thể từ bên đó qua đây được'.
"Người đó lại nói: 'Đã vậy, tôi nài xin cha sai Ladarô đến nhà cha tôi, vì tôi còn năm người anh em nữa, để ông bảo họ, kẻo họ cũng phải sa vào chốn cực hình này'. Abraham đáp rằng: 'Chúng đã có Môsê và các tiên tri, chúng hãy nghe các ngài'. Người đó thưa: 'Không đâu, lạy cha Abraham, nhưng nếu có ai trong cõi chết hiện về với họ, thì ắt họ sẽ hối cải'. Nhưng Abraham bảo người ấy: 'Nếu chúng không chịu nghe Môsê và các tiên tri, thì cho dù kẻ chết sống lại đi nữa, chúng cũng chẳng chịu nghe đâu' ".
Lạy Chúa, sống yêu thương là điều không dễ, nhưng xin cho con luôn sống hướng đến điều không dễ dàng đó. Amen.
0 comments:
Đăng nhận xét