Trên núi có một
tiều
phu chuyên sống bằng
nghề
kiếm
củi.
Sau nhiều
nỗ
lực,
cuối
cùng anh đã dựng được
một
ngôi nhà che mưa che nắng
cho mình.
Một
ngày nọ,
sau khi đã đốn được
một
đống
củi
to, anh vội gánh vào thành giao cho khách. Không
ngờ
khi trở
về
thì ngôi nhà của anh cháy dữ
dội.
Hàng xóm vội
vàng kéo đến giúp anh dập
lửa,
nhưng
vì chiều
gió rất
to, nên mọi người
đành bất
lực
nhìn ngọn
lửa
nuốt
chửng
ngôi nhà.
Khi lửa
đã tắt,
người
tiều
phu cầm
một
chiếc
gậy
lao vào trong đống tro ra sức
lục
lọi
tìm kiếm.
Mọi
người
đều
rất
ngạc
nhiên vây kín lại, vì tưởng
anh đang tìm bảo vật
gì. Một
lúc sau, mọi người
thấy
anh tiều
phu reo lên sung sường.
– Tìm thấy
rồi,
tôi tìm thấy rồi.!
Mọi
người
tò mò lại
gần
xem trong tay anh là báu vật gì, không ngờ
đó chỉ
là cây rìu không đáng tiền. Rồi
anh tra cán vào cái rìu, tự tin nói:
– Chỉ
cần
có cái rìu này thì tôi sẽ dựng
lại
một
căn nhà còn chắc chắn
hơn
nữa!
Qua
câu chuyện trên chúng ta thấy
rằng ở
đời nầy
không có sự việc
nào tồn tại
mãi, sự mất mát đối
với chúng ta trong cuộc
sống nầy
là sự thường
xuyên nhưng quan trọng
là ta luôn có niềm tin dù là nhỏ
nhoi. Ngôi nhà của anh Tiều
phu bị cháy rụi,
nhưng anh ta không nản
lòng tìm lại được
chiếc rựa
và anh ta tin với khả
năng anh ta có thể xây dựng
lại những
gì đã mất chỉ
bằng chiếc
rựa mà anh ta tìm được.
Niềm tin là sự
tất thắng
cho mỗi hành động.
Góp
nhặt
Thứ Hai Tuần XXIV Mùa Thường Niên
Lời Chúa: Lc 7, 1-10
1 Sau khi đã nói hết những lời ấy cho dân chúng nghe, Đức Giê-su vào thành Ca-phác-na-um. 2 Một viên đại đội trưởng kia có người nô lệ bệnh nặng gần chết. Ông ta yêu quý người ấy lắm. 3 Khi nghe đồn về Đức Giê-su, ông cho mấy kỳ mục của người Do-thái đi xin Người đến cứu sống người nô lệ của ông.
4 Họ đến gặp Đức Giê-su và khẩn khoản nài xin Người rằng : "Thưa Ngài, ông ấy đáng được Ngài làm ơn cho. 5 Vì ông
quý mến dân ta. Vả lại chính ông đã xây cất hội đường cho chúng ta." 6 Đức Giê-su liền đi với họ. Khi Người còn cách nhà viên sĩ quan không bao xa, thì ông này cho bạn hữu ra nói với Người : "Thưa Ngài, không dám phiền Ngài quá như vậy, vì tôi không đáng rước Ngài vào nhà tôi. 7 Cũng vì thế, tôi không nghĩ mình xứng đáng đến gặp Ngài. Nhưng xin Ngài cứ nói một lời, thì đầy tớ của tôi được khỏi bệnh. 8 Vì chính tôi đây, tuy dưới quyền kẻ khác, tôi cũng có lính tráng dưới quyền tôi. Tôi bảo người này : 'Đi !' là nó đi ; bảo người kia : 'Đến !' là nó đến ; và bảo người nô lệ của tôi : 'Làm cái này !' là nó làm." 9 Nghe
vậy, Đức Giê-su thán phục ông ta, Người quay lại nói với đám đông đang theo Người rằng : "Tôi nói cho các ông hay : ngay cả trong dân Ít-ra-en, tôi cũng chưa thấy một người nào có lòng tin mạnh như thế." 10 Về đến nhà, những người đã được sai đi thấy người nô lệ đã khỏi hẳn.
Lạy
Chúa, xin cho con biết phó thác và tin tưởng
trọn
vẹn
vào Chúa, để nơi
Ngài con kín múc được nguồn
ân sủng.
Amen.
0 comments:
Đăng nhận xét